Nhật ký " HÀNH TRÌNH CỦA CẢM XÚC"

11/07/2021

Lượt xem: 184

Một buổi sáng thứ 5 tôi giật mình tỉnh giấc, tôi tự thắc mắc tại sao hôm nay lại thức sớm đến như vậy, như một thói quen với tay lấy điện thoại lướt xem newsfeed, đập vào mắt là văn bản từ quê tôi tỉnh Đồng Tháp gửi đến trường ĐHYDCT cần hỗ trợ chi viện, lúc đó tôi buồn và tiếc nuối lắm, nghĩ mình không thể tham gia cùng các bạn góp chút sức cho quê nhà vì tôi tuy đã được tập huấn nhưng chưa nhiều như các bạn, cả buổi sáng sự hụt hẫng cứ đeo bám mãi trong tôi, bất ngờ nhận được tin Nhà trường cần các bạn có hộ khẩu Đồng Tháp tình nguyện tham gia và sẽ được tập huấn tiếp tục, tôi mừng lắm nên đăng ký ngay không chút do dự, chuẩn bị hành lý thật nhanh để vào trường dự tập huấn và lên đường cùng cả đoàn.

Lễ ra quân hoàn tất cả đoàn dùng cơm trưa vội vã để khởi hành kịp lúc. Chưa bao giờ con đường về quê với tôi lại dài đến thế, mỗi phút giây trôi qua trong tôi ngập tràn cảm xúc khó tả, nôn nao lo lắng muốn nhanh chóng tới nơi tận mắt thấy quê nhà sau bao tháng ngày xa cách vì dịch bệnh. 12h30 Sa Đéc đón chào cả đoàn chúng tôi bằng cái nắng chói chan rực rỡ như nhiệt huyết cống hiến đang dâng trào và lan tỏa trong mỗi sinh viên CTUMP. Nhà ăn Thành ủy Sa Đéc sẽ là ngôi nhà chung cho cả 2 đoàn CTUMPCao đẳng Y tế Đồng Tháp, tại đây chúng tôi được các anh bộ đội nhường lại những chiếc giường để nghỉ ngơi, được cung cấp đầy đủ các nhu yếu phẩm, tôi chỉ biết thầm cảm ơn các anh và lãnh đạo Tỉnh Đồng Tháp cùng Trường Đại học Y Dược Cần Thơ và tự hứa sẽ nổ lực thật nhiều trong những ngày sắp tới. Trong buổi chiều hôm đó tôi đã làm quen được một vài người bạn mới và được về chung một nhóm với Hải Nghi, Hồng Thúy, Diễm Sương, Gia Thư... Người anh ngủ kế bên Trí Nam, người em Hữu Huy. Đêm đầu đối với tôi là một đêm rất dài, vừa lạ chỗ ngủ, vừa lo lắng ngày mai không biết bản thân có làm ra trò gì hay không, miên man suy nghĩ tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.

Ngày 2/7: ngày mới bắt đầu rất sớm lúc 4h30, tôi cùng các bạn thức rất sớm để chuẩn bị, ăn sáng xong là khoảng 7 giờ chúng tôi đến xã Tân Quy Đông thực hiện nhiệm vụ. Mặc đồ bảo hộ xong chúng tôi chia thành 2 nhóm nhỏ đi về 2 phía khác nhau đến từng nhà F1 truy vết và lấy mẫu bệnh phẩm thực hiện test nhanh, đến trưa về lại trạm để dùng cơm cùng nhau nghỉ trưa và kể nhau nghe buổi sáng đầu tiên đi làm nhiệm vụ. Người đầu tiên bạn tôi gặp để điều tra và lấy mẫu thực hiện test nhanh kết quả dương tính, tuy khá hồi hộp nhưng chúng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đã tiếp tục lấy mẫu gửi về để thực hiện PCR, và hôm sau 3/7 có kết quả chẩn đoán dương tính COVID 19 vậy là cả gia đình F0 đã được đưa đi cách ly an toàn.

image001.jpg

7h30, ngày 2/7 tại trạm Y tế xã Tân Quy Đông đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường làm nhiệm vụ

Trước giờ chỉ nghe nói mặc bộ đồ bảo hộ nóng lắm, nay mới được mặc quả thật nóng không tưởng, nhưng không ai than vãn lấy một lời, qua lớp kính bảo hộ ấy tôi thấy những ánh mắt của tuổi trẻ đầy quyết tâm và niềm hy vọng sẽ chiến thắng đại dịch.

 

image001.jpg 

13g30, 2/7/2021, xã Tân Quy Đông, TP Sa Đéc, Đồng Tháp sinh viên hỗ trợ bạn cùng đoàn thay đồ bảo hộ

 

Ngày 3/7: ngày thứ 2 chúng tôi như quen hơn với cách làm việc, việc truy vết lấy mẫu cũng trôi chảy hơn, đến chiều nhóm chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Một số khó khăn người dân không trung thực khai báo, số điện thoại được cung cấp không có thật khiến cho công việc ngày 2 bị kéo dài, nhưng rất may mắn nhận được sự hỗ trợ của các cô chú trưởng ấp nên đã hoàn thành nhiệm vụ được giao. Chiều hôm đó Bác Trưởng Trạm y tế có thông báo với nhóm là tạm thời đã hoàn thành công việc ngày mai chúng tôi đã có thể nghỉ ngơi rồi, lúc đó đáng lẻ tôi phải vui lắm chứ nhưng sao lòng tôi lại buồn lạ lắm, vì biết rằng sắp phải chia tay những cộng tác viên đã tận tình chăm sóc, giúp chúng tôi làm kín hơn bộ đồ bảo hộ, chuẩn bị thức ăn nước uống cho chúng tôi sau khi đi làm nhiệm vụ, không ngại nắng gió chở chúng tôi qua từng con hẻm nhỏ gõ cửa từng nhà dân, trò chuyện động viên giúp chúng tôi quên đi mệt nhọc.

image001.jpg

Ngày 3/7, thực hiện truy vết và lấy mẫu tại Tân Hiệp xã Tân Quy Đông, TP Sa Đéc, Đồng Tháp

image001.jpg

Sinh viên thực hiện truy vết lấy mẫu cho những đối tượng đến khai báo tại trạm Y tế xã Tân Quy Đông, Sa Đéc chiều ngày 3/7

Sáng ngày 5/7, đoàn Cao Đẳng Y tế Đồng Tháp về Châu Thành thực hiện nhiệm vụ, cả đoàn CTUMP đã rất buồn vì không thể đồng hành cùng các bạn, tôi đứng chết lặng ở góc sân nhìn xe đưa các bạn rời đi, vẫy tay chào tạm biệt những người bạn mới quen, không thể về gần hơn với quê nhà, không thể đồng hành cùng các bạn nữa và không biết khi nào có ngày gặp lại các bạn, nước mắt tôi đã rơi từ lúc nào, mặc dù đêm trước chúng tôi đã kịp nói với nhau những lời chia tay sến súa, đã kịp tặng nhau những món quà làm kỷ niệm cũng đã kịp kết bạn qua facebook zalo để có thể gọi hỏi thăm động viên nhau trong thời gian sắp tới.

5/7, 14g, Sa Đéc tiễn chúng tôi về lại Cần Thơ chuẩn bị cho hành trình tiếp theo chống dịch bằng cơn mưa dịu dàng, buồn bã như cái cách người mẹ tiễn con trước lúc xa quê và những người con cũng quyến luyến bịn rịn, không muốn rời xa, ai cũng muốn được đến Châu Thành tiếp sức.

7 ngày cả đội cách ly tại Cần Thơ, mỗi tối đều gọi hỏi thăm các bạn Cao Đẳng Y tế Đồng Tháp tại Châu Thành, nghe các bạn kể công việc nhiều lắm vất vả lắm, điều kiện ăn ở cũng không được thuận tiện, nhưng các bạn ấy luôn tràn đầy nhiệt huyết, hứa hẹn sẽ luôn hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này. Bất chợt từng câu trong bài thơ "Tiếng ru" của Tố Hữu bỗng sống dậy trong tôi

Một ngôi sao chẳng sáng đêm

Một thân lúa chín chẳng nên mùa vàng

Một người đâu phải nhân gian

Sống chăng một đốm lửa tàn mà thôi !

Núi cao bởi có đất bồi

Núi chê đất thấp núi ngồi ở đâu

Muôn dòng sông đổ biển sâu

Biển chê sông nhỏ biển đâu nước còn

Chúng tôi tham gia tình nguyện với lý tưởng cống hiến hết mình cho cộng đồng, xã hội nhưng dường như những gì tôi làm được là quá nhỏ bé so với sự quan tâm giúp đỡ từ Nhà trường, các Ban ngành đoàn thể và xã hội. Chúng tôi sẽ chẳng thể làm được gì nếu không có sự quan tâm giúp đỡ đó.

Nếu bây giờ được chọn lựa một lần nữa thì tôi vẫn tình nguyện tham gia hành trình này chống dịch này, với tôi đó là một hành trình dù có trong mơ cũng chưa chắc đã có những trải nghiệm cảm xúc chân thật đến như vậy!



Võ Đăng Khương YF 43