Nhật ký Phong Điền – những câu chuyện chưa kể

18/04/2020

Lượt xem: 821

Tham gia tình nguyện phòng chống dịch Covid-19 lần này tại chốt Phong Điền là một dấu ấn đặc biệt của thời sinh viên, cả đội gồm 15 sinh viên cùng nhau vượt qua những khó khăn, đoàn kết thực hiện tốt nhiệm vụ và tất nhiên sẽ để lại rất nhiều câu chuyện đẹp của những tháng ngày chống dịch gian nan.

Một sinh viên Y5 - người anh cả của nhóm chia sẻ: “Trong tối ngày 31/3/2020, sau khi kết thúc tham gia khai báo y tế đợt 1 ở huyện Vĩnh Thạnh cho sinh viên các lớp Y41, nhà trường có thông báo đăng ký tình nguyện tham gia đội hình chống dịch đợt 2 cho tất cả các đối tượng sinh viên, em đã không đắn đo mà thuyết phục gia đình cho em tham gia bằng cách trình bày những ưu điểm như giúp người dân khai báo tình hình sức khỏe, di chuyển của mình qua đó góp một phần nhỏ sức trẻ giúp các sở, ban, ngành, đoàn thể nói chung và lĩnh vực y tế nói riêng trên địa bàn Thành phố Cần Thơ kiểm soát tốt tình hình dịch bệnh COVID-19, từ đó với hy vọng Việt Nam sẽ sớm đẩy lùi dịch bệnh. Trong quá trình tham gia chốt kiểm dịch Phong Điền, các anh chị cộng tác viên ai cũng vui vẻ, nhiệt tình và em yêu quý tất cả các anh chị trong đó người mà em ấn tượng nhất là anh Thiếu tá Hoàng - cán bộ đội CSGT Huyện Phong Điền, khi làm việc cùng với anh em thấy rất vui vẻ, thoải mái và cũng được anh chỉ dạy nhiều điều về cách giao tiếp với người dân cùng nhiều điều khác nữa mà từ trước tới giờ em còn thiếu sót; cũng không thể không nhắc tới cô Mai là người em cảm thấy thương sinh viên chốt mình nhất, cô là người nấu ăn xuyên suốt từ ngày đầu cho toàn bộ những người tham gia công tác ở chốt, giúp mọi người đảm bảo sức khỏe để làm việc thật tốt. Em bắt đầu tham gia từ ngày 05/4/2020 với hy vọng sẽ giúp sức nhỏ của mình để tình hình dịch bệnh mau chóng kết thúc nhưng trong trường hợp chiến dịch ở chốt còn kéo dài em vẫn sẽ tiếp tục tham gia đến cuối cùng vì em luôn ghi nhớ câu nói rất hay của Bác Hồ rằng: "Dễ trăm lần không dân cũng chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong", còn sức trẻ thì em còn tham gia”.

Một chia sẻ khác: “Đối với bản thân tôi, tham gia tình nguyện chống dịch ban đầu chỉ đơn giản là muốn hưởng ứng tinh thần của mọi người, muốn thử sức mình nên đã tham gia đội ở đợt đăng ký thứ 2. Nhưng khi tham gia, cụ thể là chốt Phong Điền, điều đầu tiên cảm thấy được là sự thoải mái và thân thiện của mọi người cùng có mặt ở chốt dù ở nhiều lứa tuổi hay nhiều đơn vị khác nhau, đó cũng là lý do đầu tiên khiến tôi muốn góp sức mình nhiều nhất có thể. Vào những ngày thực hiện cách ly xã hội hầu hết mọi người đều thực hiện tốt và ít di chuyển hơn nên lượng công việc cũng khá nhẹ nên cũng khá thoải mái. Mọi người dân ở xung quanh đều thân thiện và giúp đỡ rất nhiều các thành viên trực ở chốt. Niềm vui to lớn khác của tôi khi tham gia là nhìn thấy mọi người dân khi tham gia khai báo đều vui vẻ hợp tác dù trưa nắng rất nóng, những câu nói đùa làm giảm đi sự mệt mỏi của người dân và thành viên của chốt”.

image002.jpg

Các sinh viên tình nguyện đang làm nhiệm vụ tại chốt Phong Điền.

 

Một bạn nữ trong nhóm cũng chia sẻ: “Nếu chiến dịch kéo dài thì em vẫn sẽ tiếp tục tham gia! Chốt thật sự tuyệt hơn nhiều so với tưởng tượng, mọi người trong team đều cùng nhau làm việc với tinh thần rất hăng hái nhiệt tình. Đặc biệt là được tiếp xúc với dân, có một anh cảnh sát giao thông đã nói với tụi em là các em tham gia đợt này để biết được sống giữa lòng dân là như thế nào. Thật sự là bọn em đã cảm nhận được, có một bác lớn thường mang trái cây trong vườn ra cho, khi thì dừa khi thì ổi. Nước mía bọn em cũng được uống thoải mái ở những ngày đầu xuống chốt. Wifi lúc chưa được tài trợ thì bọn em dùng của nhà dân, họ còn dặn dùng không được cái này thì chuyển qua cái kia. Nhà cô nọ gần chốt, ăn uống của mọi người đều là một tay cô lo hết. Có dịch như thế này, lúc mọi người ở nhà thì team xuống chốt, đôi lúc người dân cũng không hợp tác khai báo thông tin, nhưng thật sự không cảm thấy cực hay lo lắng quá nhiều vì bọn em vẫn được quan tâm rất nhiều từ người dân ở đó, cả sự dẫn dắt của các thầy cô ở trường và anh chị bên Đoàn”.

 image004.jpg

Sinh viên tình nguyện tích cực hỗ trợ người dân khai báo thông tin

khi qua chốt kiểm dịch Phong Điền.

 

Một câu chuyện ấn tượng được kể lại: “Em nhớ có 1 Anh đến khai báo, ảnh nói rằng ảnh là một họa sĩ, kiêm luôn nhân viên của làng du lịch Mỹ Khánh, tính cách của ảnh rất hồ hởi, thật không tin được ảnh nói nhiều như thế, ảnh kể rất nhiều chuyện từ những công việc của mình, rồi tụi em đã vất vả thế nào... Đủ mọi câu chuyện trên trời dưới đất và ảnh nói liên tục trong hơn 30 phút đồng hồ, kết thúc câu chuyện ảnh không quên hẹn ngày gặp lại và tặng cho em 1 trái xoài cực bự, ngó chừng 1kg hơn, còn nữa chắc chắn anh ấy đã cười nụ cười thật tươi trước khi đi, dù khẩu trang đã che mất nó đi”.

Một câu chuyện khác: “Em và bạn đang trực thì có 2 ông bà, cũng lớn tuổi rồi, là người dân ở địa phương, ông chở bà lại chốt mình để nhờ đo nhiệt độ dùm, lý do là ông đi vườn về ăn cơm sau đó bị nóng, ông sợ ông bị nhiễm bệnh nên chạy lại nhờ kiểm tra dùm. Nếu ai cũng giống như cụ, đều ý thức như vậy, thì dịch sẽ mau hết thôi!”

Một bạn nam trong nhóm chia sẻ: “Em thấy việc đi trực mặc dù là hơi cực tí nhưng mà rất vui và hữu ích. Người dân thì dễ mến nhất là chú bán nước mía lần nào cũng cho miễn phí với hay chào tụi em. Em thấy được sự đoàn kết của mọi người. Ai ai cũng chung sức chống dịch: người góp sức, người thì góp của...Ở chốt thì các anh chị dễ thương với hoà đồng lắm, rất là lo cho sinh viên tụi em. Em tuy rằng chỉ góp một chút sức nhỏ để cùng chống dịch với mọi người nhưng em cảm thấy rất vui!”

 image006.jpg

Tranh thủ khoảng thời gian ngắn chụp ảnh lưu niệm cùng nhau rồi trở lại vị trí công việc.

 

Thêm một câu chuyện khó quên: “Ấn tượng của em là ngày mưa đầu tiên của chiến dịch, trại ở khu vực trũng nên nước mưa cứ tràn vào lầy lội. Mọi người phải đi vác mảnh bê tông vào lót đường cho người khai báo y tế, còn mùng chiếu đều bị tạt ướt, cảm giác trời mưa lăm răm mấy anh em cả người ướt ngồi ăn mì gói rất là tuyệt luôn!”

Một bạn nhà xa tâm sự: “Khi tham gia chốt em gặp khá nhiều khó khăn vì nhà em cũng hơi  xa tới 35km nên em phải thức dậy sớm từ khoảng 4h30 nhiều khi em tới chốt trễ mất 10 đến 15 phút nhưng từng ngày em cũng đã quen dần và khắc phục được nó và cũng đã đúng giờ hơn, khi tham gia chốt cũng có nhiều cô chú anh chị không chịu hợp tác, tính em rất hay nóng và cũng có nhiều lần bực tức, nhưng cũng từ đây em đã học được cách kìm chế bản thân mình hơn, rút ra nhiều kinh nghiệm hơn trong cuộc sống của chúng em, đó cũng là những khó khăn của em khi ở chốt nhưng dần dần em đã biến những khó khăn đó thành kinh nghiệm của mình”.

Một bạn nữ quê ở xa cũng có nhiều tâm tư: “Quê em ở rất xa Cần Thơ đi về thôi cũng đã 6 tiếng đồng hồ, thêm vào đó ba mẹ em là bác sĩ nên rất lo cho sức khoẻ của em cũng như hiểu rõ về tình hình dịch bệnh nên không muốn em tham gia. Trước khi trường thông báo nghỉ học ba em ngày nào cũng gọi hỏi thăm em và luôn dặn em nếu cho nghỉ phải về liền. Khi trường thông báo nghỉ học em giả vờ nói với gia đình là trường chưa thông báo, đến khi cách ly toàn xã hội em lại nói với gia đình là không có xe về. Mãi về sau em kể cho ba mẹ em nghe là em làm tình nguyện viên như vậy ba em cũng rất bất ngờ nhưng cũng không nói gì thêm. Nghe mẹ kể lại ba rất hãnh diện kể đủ thứ về em cho đồng nghiệp cho hàng xóm nghe về em. Em kể cho ba nghe về việc sinh viên trường được người dân ở đây yêu thương như thế nào, vậy là ba em cũng mua gạo và bánh kẹo rồi ra những cái chốt gần nhà em gửi cho những anh trực gác ngoài đó. Ngày nào em cũng kể cho ba nghe mẹ nghe về mọi chuyện trong ngày có cả việc em đi làm tình nguyện ra sao. Kết quả cuối cùng là cả ba và mẹ em cũng đã đăng kí tham gia làm tình nguyện luôn rồi. Mẹ em còn định tham gia vào thăm khám người bị cách ly nữa nhưng chưa có danh sách nên chưa biết như thế nào. Thật sự em cũng không phải thuyết phục gì nhiều đâu chắc là ba mẹ thấy em vui vẻ và thực hiện đúng với những gì người học y cần làm nên ba mẹ cũng không cấm nữa chỉ mỗi lần gọi đều dặn dò nhớ giữ sức khoẻ, nhớ cẩn thận và luôn hỏi han có cần thêm khẩu trang không, nước rửa tay không để gia đình gửi xuống”.

image008.jpg

Thầy Cô lãnh đạo đến thăm, động viên, khen thưởng và tặng quà cho sinh viên tình nguyện tại chốt Phong Điền ngày 15/4/2020.

 

Một bạn nữ khác trong nhóm chia sẽ: “2 tuần-thời gian không dài nhưng đủ để lại nhiều kỷ niệm khó phai cùng các bạn trong team, cũng như cảm nhận được tình cảm, sự vui vẻ, nhiệt tình của người dân Phong Điền. Ngày đầu tiên trực ở chốt, em cứ ngỡ nhiệm vụ của mình là ăn vì mọi người luôn chuẩn bị đồ ăn, thức uống mời tụi em liên tục, có nhiều nhà dân còn gọt sẵn trái cây mang đến. Mong là dịch bệnh sớm kết thúc để mọi nhà trở lại cuộc sống bình thường”.

Một chia sẽ khác: “Em thấy người dân nơi đây vô cùng đáng mến và nhiệt tình các anh đoàn viên thì vui tính và thân thiện, nhất là anh Dương. Các anh công an thì rất dễ thương, làm việc thì cực kì siêng năng và chăm chỉ. Em sẽ cố gắng hết mình trong công tác chống dịch để đất nước mình hết dịch, đó cũng là  thay lời cảm ơn những gì người dân nơi đây đã giúp đỡ chúng em rất nhiều

Một bạn nam trong nhóm rất tâm đắc: “Em thấy người dân nơi đây vô cùng đáng mến và nhiệt tình, các anh đoàn viên thì vui tính và thân thiện. Các anh công an thì rất dễ thương, làm việc thì cực kì siêng năng và chăm chỉ. Em sẽ cố gắng hết mình trong công tác chống dịch để đất nước mình hết dịch, đó cũng là thay lời cảm ơn những gì người dân nơi đây đã giúp đỡ chúng em rất nhiều”.

Một bạn nữ trải lòng tâm sự: “Em còn ở lại Cần Thơ cho nên cũng muốn làm gì đó trong khả năng của mình vì vậy nên đăng kí tình nguyện. Đường hơi xa, buổi sáng phải dậy sớm, buổi trưa thì nắng và bụi, nhưng ở chốt có nhiều chuyện vui vẻ. Các anh chị bên xã đoàn thái độ rất niềm nở với tụi em, thường xuyên nhất là bảo tụi em ăn bánh kẹo, uống trà thảo dược và gọi vào ăn cơm. Còn có cô ở gần đó bảo tụi em hái xoài, ổi và đem sữa chua mời ăn, với chú bán nước mía hầu như ngày nào cũng đem nước mía qua. Mặc dù trời nắng nóng, mọi người phải dừng lại đo nhiệt độ và ghé vào khai báo, nhưng rất hiếm không vui, mà chủ động khai báo những thứ cần thiết, hầu hết mọi người trước khi đi đều cảm ơn tụi em, lúc đó em cảm thấy việc em đang làm rất có ý nghĩa. Trước khi người dân bước vào khai báo đều được xịt nước rửa tay. Một lần em xịt cho anh kia xong thì anh ấy cười chê ít quá, bảo em đừng tiết kiệm. Lúc khai báo xong nhận giấy CMND anh ấy còn mượn nước rửa tay xịt 2 mặt giấy CMND. Em nhớ anh nói rằng "Anh còn sợ bị bệnh hơn tụi em", lúc đó mọi người đều cười. Em cảm thấy biết sợ bệnh là tốt, để có ý thức hơn trong việc phòng bệnh, sợ chứ không hoang mang, tự bảo vệ mình cũng tin vào Chính phủ và Nhà nước đang dùng mọi biện pháp để bảo vệ nhân dân. Em hy vọng dựa vào việc thực hiện tốt các biện pháp cách ly và hợp tác khai báo y tế mà dịch bệnh nhanh chóng được kiểm soát. Nếu phải kéo dài thời gian cách ly, thì em vẫn muốn tham gia trực tại chốt. Em biết sức mình nhỏ, nhưng vẫn mong muốn góp một phần để nước ta đẩy lùi được dịch bệnh”.

 

Và còn rất nhiều những câu chuyện ấm áp nữa chưa được kể hết tại chốt Phong Điền thân thương này…



Nhóm sinh viên tình nguyện tại chốt Phong Điền