Nhật ký chống dịch – BVDC số 2 Cần Thơ

20/10/2021

Lượt xem: 393

Hôm nay là ngày 17/10/2021, ngày cuối cùng tôi thực hiện nhiệm vụ tại Bệnh viện dã chiến số 2 Cần Thơ. Cảm xúc vui buồn đan xen. Vui vì tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, buồn vì sắp phải xa những người bạn mới, xa các cô chú bệnh nhân, xa anh chị bác sĩ và anh chị điều dưỡng đáng kính.

Tôi, một đứa sinh viên vừa mới chập chững bước sang Y4, nhưng luôn mang trong mình lòng yêu nước, yêu Đảng, yêu quê hương, yêu đồng bào dân tộc và đặc biệt là mái trường CTUMP thân thương.

Những ngày đầu dịch bệnh thì tôi đã muốn xung phong tham gia, nhưng gia đình lo lắng không cho tôi đi vì sức khỏe tôi yếu. Càng về sau bằng sự thuyết phục và động viên thì gia đình đã đồng ý cho tôi đi chống dịch. Cũng vì vậy mà tôi đã nhận lại những thứ mà có tiền cũng không thể nào mua được. Hơn một tháng nay là những chuỗi ngày ăn cơm hộp, nhưng lúc nào cũng vui vẻ và tràn đầy sự hạnh phúc.

Nay tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện tôi nhớ nhất mà tôi đã trải qua tại BVDC số 2. Một câu chuyện cười ra nước mắt. Hôm đó là một buổi chiều tà, tôi ăn vội hộp cơm để nhận ca bệnh chuyển từ BVDC số 2 sang bệnh viện y học cổ truyền, bệnh nhân của tôi là một bé gái xinh xắn, mũm mĩm dễ thương, bé khoảng 6 tuổi. Khoác trên mình bộ đồ PPE cấp 4, tôi đã dẫn bé lên con xe cấp cứu để chuyển viện, cánh cửa xe vừa đóng lại thì tôi đã không thể nào thở, vì trên xe không gian hẹp, không khí ít, cộng thêm một đứa say xe như tôi lại phải ngồi ngược. Trời ơi, một cảm giác mà không ai có thể hiểu được, vừa đi được nửa đường là mắt tôi đã không còn nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh, tôi vội đập mạnh cánh cửa và gọi to với bác tài xế "Bác ơi, bác mở điều hòa giúp cháu với, cháu không hít thở được, ngợp quá bác ạ!" Nhưng thật ra các bạn biết không, điều hòa xe luôn mở nhưng một người mặc bộ đồ PPE cấp 4 thì làm sao cảm nhận được mát nhỉ. Chưa dừng lại ở đó, bé gái tôi dẫn đi, bé cũng bị say xe, vì là xe cấp cứu mà, bác tài chạy rất nhanh, thông chốt mọi đèn đỏ. Bé gái nói với tôi với giọng thều thào "Cô ơi, con buồn nôn. Cô ơi, con mệt ạ!!!". Mặc dù tôi cũng rất mệt nhưng đã cố gắng động viên bé "Cố lên con, cố lên con, hãy bình tĩnh mình sắp tới nơi rồi" những lời nói đó được lặp đi lặp lại nhiều lần, và bé cũng đã rất mạnh mẽ để vượt qua. Thực ra bạn biết không, đó cũng là những lời động viên cho chính tôi. Tôi đã làm được, tôi đã vượt qua được khó khăn ấy, nếu lúc đó tôi bỏ cuộc là tôi có thể xỉu ngay lập tức, nhưng trong tình huống mà tôi không được phép từ bỏ, tôi buộc phải cố gắng, vì bên cạnh tôi còn bệnh nhân, và đó còn là sức khỏe của tôi nữa. Xe chuyển bệnh xong vừa về lại bệnh viện dã chiến là tay chân tôi không còn một chút sức lực, cởi bỏ được bộ đồ PPE mà mồ hôi tôi đầm đìa nhễ nhại, ướt hết áo quần, tưởng chừng như mới tắm xong vậy. Đó là tôi mặc bộ đồ PPE cấp 4 để chuyển bệnh chắc trên dưới 1h đồng hồ, mà tôi đã suýt không chịu nổi. Thế mới biết được các y bác sĩ tuyến đầu chống dịch cực khổ như thế nào, hy sinh như thế nào để cuộc sống được bình thường mới. Thật sự khâm phục và biết ơn.

Qua bao nhiêu ngày tháng chống dịch ròng rã từ Kiên Giang, Cần Thơ xanh, rồi BVDC. Tôi rất vui khi nhìn thấy hàng ngày mỗi bệnh nhân mừng rỡ khỏi bệnh được xuất viện, vui vì mình cũng đã góp được một chút sức lực nhỏ bé để cuộc sống trở về bình thường. Đã đến lúc tôi quay về với cuộc sống hiện tại, về với trường lớp và sách vở. Nhưng tôi phải cảm ơn vì những điều mà tôi được trải nghiệm, để sống tích cực hơn, mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn và đặc biệt là rèn luyện sức khỏe thật tốt. Cảm ơn vì tất cả!!!

 image001.jpg

Kíp 4-BVDC số 2- Những người bạn luôn đồng hành cùng tôi (ĐẠT,CHÂU,THỊNH,THÚY) 

 image001.jpg

Những giờ giải lao chụp vội những bức ảnh cùng nhau để kỉ niệm – kíp 4 BVDC số 2

  image001.jpg

Luôn giữ tinh thần lạc quan, sau những ca trực mệt mỏi- kíp 4-BVDC số 2

   image001.jpg

Vận chuyển đồ đạc người nhà gửi vào cho bệnh nhân 

 image001.jpg

Vào khu điều trị nhưng vẫn vui

 image001.jpg

Đưa tay đây nào, mãi bên nhau bạn nhé!!!

image001.jpg 

Cả nhóm chụp cùng anh điều dưỡng dễ thương

 image001.jpg

Vẫn là chúng em, thả tim cho sự cute này

 image001.jpg

Ngắm nhìn cuộc sống êm ả ngày đầu cách ly, thấy lòng mình thật hạnh phúc.




Nguyễn Thị Cẩm Thúy - Lớp YI khóa 44