Nhật ký chống dịch ở Cần Thơ
Lượt xem: 126
Ngày xưa, ông cha ta đồng lòng đánh giặc ngoại xâm, còn ngày nay thì nhân dân cả nước đồng lòng đánh “ Cô-Vy”. “Cô-Vy” hay “Covid 19” là một cơn đại dịch mà mỗi khi ai nhắc về nó đều phải run sợ, nó đã cướp mất không biết bao nhiêu sinh mạng của con người. Khi chúng ta nhìn vào những hình ảnh các gia đình mất đi những người thân vì bị nhiễm Covid, chúng ta thấy được sự đau đớn tột cùng mà dịch Covid đã đem lại ”Khi cha đi cha còn thân hình nguyên vẹn, khi cha về cha chỉ còn một hũ tro”.
Sau những lần thành
công trong cuộc đánh đuổi Cô-Vy thì một lần nữa chúng đã quay trở lại Việt Nam
với sự lợi hại hơn. Chúng bao trùm lên khắp cả nước ta, trong đó có mảnh đất
mang tên Cần Thơ. Những ngày đầu dịch bệnh vùng đất vốn luôn náo nhiệt nay lại
im lặng một cách lạ thường, sự im lặng bao trùm lên cả thành phố. Sự im lặng
này cũng như là một lời mời gọi những con người nhiệt huyết cùng nhau đứng lên
đồng lòng đánh bại Cô Vy để trả lại sự náo nhiệt vốn có của Cần thơ, trả lại
một Cần Thơ “xanh”.
Tôi - một con người bé
nhỏ mang trong mình sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, cũng như bao người khác đều
muốn đứng lên đồng lòng chống dịch, đồng lòng hướng về một Việt Nam tươi xanh.
Vì sinh sống và học tập ở Cần thơ nên tôi xem Cần Thơ như là ngôi nhà thứ 2 của
mình. Khi nhìn số ca dương tính ở đây ngày một tăng thì lòng tôi càng đau thắt
lại, tôi muốn giúp đỡ Cần Thơ vượt qua giai đoạn này, nhưng tôi lại không biết
phải làm gì và bắt đầu từ đâu. Và rồi thật may mắn khi CTUMP đã vẫy gọi và tôi
trả lời.
Xách ba lô trên vai
tôi tiến thẳng về phía trước, với một niềm tin Cần Thơ sẽ sớm khỏe lại. Đây có
lẽ là một niềm tin, một sự quyết tâm lớn nhất từ trước đến bây giờ của tôi.
Trong quá trình tham
gia chống dịch, tôi gặp được những người có những hoàn cảnh khác nhau. Có người
thì người thân đang nằm viện vì nhiễm Covid, tôi thấy được nỗi lo lắng hằn trên
gương mặt họ, họ lo lắng cho sức khỏe của người thân và cũng lo sợ chính mình
sẽ nhiễm bệnh. Có người thì phải xa nhà để đến Cần Thơ lập nghiệp, nhưng giờ đây
xã hội giãn cách, họ không thể đi làm kiếm tiền, những đồng tiền gom góp được
cũng hết, họ phải chạy đi mượn khắp nơi. Điều này làm tôi cần phải quyết tâm
hơn nữa, dù có khó khăn, có nắng mưa thế nào thì tôi cũng cố gắng hoàn thành
tốt nhiệm vụ của mình với hi vọng Cần thơ xanh trở lại càng sớm càng tốt, để
mọi người có thể trở lại cuộc sống bình thường như trước kia, không phải lo
lắng về kinh tế và sức khỏe nữa.
Lúc thực hiện nhiệm vụ
Trong thời gian làm
nhiệm vụ, tôi luôn nhận được sự quan tâm, giúp đỡ từ đồng đội và người dân địa
phương, cũng như nhận được sự ủng hộ, động viên từ gia đình và bạn bè. Tôi thật
sự rất hạnh phúc vì nhận được tình cảm này. Để đáp lại tình cảm đó, tôi nhủ
lòng mình phải cố gắng nỗ lực hơn nữa để không phụ lòng những người đã tin
tưởng tôi.
Có lẽ thời gian này
tôi sẽ không bao giờ quên được vì nó giúp tôi trưởng thành hơn, biết cách quan
tâm, lắng nghe và chia sẻ với mọi người hơn, cho tôi cách làm việc nhóm, tinh
thần đồng đội:
"Một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao"
Chúng tôi từ những con
người xa lạ nay đã trở thành đồng đội của nhau, cùng một quyết tâm mang lại màu
xanh cho Cần Thơ. Chúng tôi cùng làm việc và sinh hoạt với nhau, cùng chia sẻ
với nhau kinh nghiệm trong học tập và cuộc sống, không chỉ xem nhau là đồng đội
mà có lẽ trong tim mỗi người chúng tôi đều xem đây là một gia đình.
Kỷ niệm trong tôi
Không chỉ có chúng
tôi, mà toàn dân cả nước đang ra sức chống dịch. Tôi thấy được sự đồng lòng,
đồng sức của tất cả mọi người, người thì góp công, người thì góp của,....Cho dù
có khó khăn đến đâu thì với một tinh thần đoàn kết, tôi tin chúng ta sẽ vượt
qua.
Peter Marshall, nhà
thuyết giáo người mỹ từng nói: “Thước đo của đời người không phải thời gian mà
là sự cống hiến” quả thật thì đúng như vậy chúng ta sống bao lâu không quan
trọng, quan trọng là bạn đã đóng góp gì cho xã hội, cho đất nước. Đặc biệt
trong lúc này thì sự cống hiến của mỗi người là rất cần thiết, nếu bạn có vật
chất thì hãy đóng góp vật chất, nếu bạn có sức khỏe, có lòng nhiệt huyết thì
còn ngần ngại gì mà không tham gia vào công cuộc tình nguyện chống Cô-Vy, còn
nếu bạn không có những thứ nếu trên thì bạn đừng lo, chỉ cần bạn thực hiện
nghiêm các biện pháp 5K, khai báo y tế mỗi ngày, ra đường khi thực sự cần
thiết,... là bạn đã cống hiến cho đất nước, cho xã hội rồi. Chúng ta hãy cùng
hướng về một Việt Nam xanh, một Việt Nam chiến thắng dịch bệnh nhờ sự đoàn kết,
sự đồng lòng, đồng sức được gói gọn trong hai tiếng “đồng bào”.
Giải lao sau khi hoàn
thành nhiệm vụ
Sau khi làm nhiệm vụ
trở về, hiện tại Cần Thơ đã xanh trở lại, tôi cảm thấy vui hơn bao giờ hết vì
mình đã góp một phần công sức cho sự chiến thắng này. Không chỉ Cần thơ, tôi hi
vọng cho tất cả mọi nơi trên đất nước Việt Nam và trên thế giới đều nhanh chóng
xanh trở lại, để mọi người có thể trở về nhà, có thể đến những nơi mình muốn
đến, ăn những món mình muốn ăn, mọi thứ trở lại như trước kia, ai cũng vui vẻ,
hạnh phúc, không còn những đau thương và mất mát nữa.
Nguyễn Hoàng Kim Ly - Lớp YI-43