Nhật ký chống dịch tại tỉnh Kiên Giang

Lượt xem: 347

Đại dịch Covid đã gây ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe con người, cướp đi sự sống của rất nhiều người, nó ảnh hưởng đến nền kinh tế của cả thế giới. Nói đến Covid thì ai cũng phải e sợ và muốn nó chấm dứt càng sớm càng tốt, để trả lại bình yên cho Trái Đất này.

Trong đại dịch này, đã có rất nhiều nhân viên y tế, tình nguyện viên,... cùng góp sức tham gia chống dịch. Ban đầu tôi không dám đăng kí tham gia, vì sức khỏe của tôi không đủ tốt, sợ không giúp được gì lại còn làm ảnh hưởng đến mọi người. Tôi sợ gia đình lo lắng, trước giờ tôi chưa giúp được gì cho gia đình cả, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng cho gia đình. Nhưng có lẽ tôi đang lấy những lí do đó để biện minh cho sự hèn nhát của mình, cũng như bao nhiêu người bình thường khác, tôi sợ bị nhiễm Covid.

Những ngày xã hội giãn cách, tôi ở trong phòng trọ một mình, không tiếp xúc với ai, tôi bắt đầu sống chậm lại, bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình. Tôi cảm nhận được ở ngoài kia có biết bao nhiêu người đang cố gắng hi sinh thầm lặng, họ phải xa gia đình để lên đường chống dịch và không biết ngày trở về. Trên các trang mạng xã hội ngập tràn những hình ảnh, clip của thầy cô, tình nguyện viên, bạn bè, hàng xóm tôi,...mọi người đều đang chiến đấu để chiến thắng dịch bệnh. Lúc đó tôi cảm thấy mình thật tệ, chẳng giúp ích được gì cho xã hội cả. Các tin tức cập nhật số ca mắc, ca tử vong mỗi ngày cứ tăng lên không ngừng, lúc này tôi không muốn mình hèn nhát nữa, tôi phải làm gì đó để cống hiến cho Tổ Quốc. Khi đó tôi cũng đã được tập huấn về công tác chống nhiễm khuẩn, truy vết, lấy mẫu, điều trị,... tôi đã hiểu rõ về SARS-CoV2 và biết cách bảo vệ mình. Tôi không còn sợ nhiễm Covid nữa, nếu ai cũng sợ như tôi thì lấy ai để chống dịch. Là một bác sĩ tương lai, là người đem lại sức khỏe cho người khác, tôi không thể đứng nhìn Đất Nước đang khó khăn mà không làm gì. Nên khi thấy nhà trường kêu gọi sinh viên chống dịch ở Kiên Giang, tôi đã nhanh chóng đăng kí tham gia. Lúc biết mình có tên trong danh sách tình nguyện tôi rất vui. Tôi liền gọi về cho gia đình trong đêm khuya để báo tin là ngày mai tôi đi chống dịch, trước đó không ai biết tôi đã đăng kí tình nguyện. Khi tôi báo tin thì gia đình rất ủng hộ, động viên và còn dặn dò tôi giữ gìn sức khỏe, vậy mà lúc trước tôi cứ nghĩ gia đình không cho phép, đúng là cũng do tôi hèn nhát thôi.

Gọi điện báo tin xong tôi liền chuẩn bị đồ đạc để sáng hôm sau lên đường. Đêm hôm đó tôi không thể nào ngủ được, trong lòng cứ nôn nao, hồi hộp...Cuối cùng thì trời cũng sáng, tôi bắt đầu khăn gói lên đường, tôi đem cả một cái vali lớn đựng quần áo, vì tôi xác định đi thì không biết khi nào trở về.

Chiến dịch đi Kiên Giang có khoảng 600 giảng viên, sinh viên trường Đại học Y Dược Cần Thơ tham gia. Tuy mỗi người đến từ những vùng đất khác nhau, nhưng giờ đây chúng tôi đều hướng về Kiên Giang và đều mong muốn Kiên Giang nhanh chóng khoẻ lại. Cho dù là ở đâu, xa hay gần thì chúng tôi cũng sẽ sẵn sàng tham gia.

 

image001.jpg 

Lễ xuất quân tình nguyện hỗ trợ phòng chống dịch Covid-19 tại tỉnh Kiên Giang 

 

Ngày đầu tiên tôi làm nhiệm vụ thì trời nắng gắt, chúng tôi phải đi từng nhà để lấy mẫu trong bộ đồ PPE. Tới gần trưa, trời bắt đầu nắng gắt hơn, mồ hôi bắt đầu toát ra, lúc này tôi cũng khá thấm mệt, nhưng vì tất cả mọi người tôi cần cố gắng hơn, không được nản chí, không được bỏ cuộc. Tới giờ ăn trưa và nghỉ ngơi, những hạt cơm sau lao động ngon hơn những ngày thường, tôi ăn nhiều hơn bình thường. Sau một ngày làm việc, tôi thấy được nỗi lo lắng, sự khó khăn của người dân trong mùa dịch, tôi học được cách lắng nghe, làm việc nhóm có hiệu quả.

image001.jpg

Chuẩn bị dụng cụ để lấy mẫu xét nghiệm cộng đồng 

Cứ thế 1 ngày, 2 ngày, rồi 3 ngày,... tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Khi bắt đầu, tôi rất hồi hộp và lo lắng không biết là mình có làm tốt không, nhưng nhờ sự động viên, hướng dẫn nhiệt tình của đội trưởng mà tôi cũng có thể tự tin thực hiện và hoàn thành nhiệm vụ. Những anh chị hỗ trợ ở địa phương cũng rất nhiệt tình và giúp đỡ tôi rất nhiều trong công tác lấy mẫu. Người dân ở đây cũng rất thân thiện, gần gũi.

image001.jpg

Thực hiện lấy mẫu cộng đồng 

Thời gian ở Kiên Giang đem lại cho tôi rất nhiều điều tốt đẹp. Cũng đã sáu tháng tôi chưa về nhà vì nhà xa và cũng vì đang dịch bệnh. Ở trong phòng trọ một mình, thì giờ đây tôi được kết nối với mọi người. Từ những con người xa lạ với nhau, chúng tôi đã trở thành bạn bè, là đồng đội, là gia đình. Chúng tôi cùng quây quần ăn uống với nhau, cùng chia sẻ với nhau những kinh nghiệm trong học tập và cuộc sống, cùng tổ chức chơi Trung Thu với nhau. Cái cảm giác gần gũi, thân thương, một không khí mà lâu rồi tôi không có được.

Những ngày chống dịch tuy không nhiều nhưng giúp tôi kiên cường, mạnh mẽ hơn, biết chia sẻ, hi sinh nhiều hơn vì "Cho đi là còn mãi". Ngoài ra, tôi còn thấy được tinh thần đoàn kết của mọi người, sự quyết tâm không ngừng, không ngại khó khăn, dù nắng mưa thì vẫn cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Đây sẽ là một phần hành trang để tôi ngày càng hoàn thiện bản thân mình hơn.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trở về cuộc sống thường ngày, lúc này Đất Nước bắt đầu xanh trở lại, tôi cảm thấy trong lòng vui hơn bao giờ hết vì mình cũng đã góp được một phần nhỏ công sức cho Đất Nước. Tôi tiếc rằng tại sao mình không đăng kí tình nguyện sớm hơn. Chẳng biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng hiện tại tôi sẽ cố gắng trau dồi kiến thức, nỗ lực hơn nữa để có thể giúp ích cho đất nước.

Tôi hi vọng đất nước mau khỏe, mọi người trở về cuộc sống thường ngày, những người xa quê có thể trở về nhà. Mong cho mọi người luôn được mạnh khoẻ và bình an.




Nguyễn Hoàng Kim Ly - lớp YI khóa 43