Nhật ký chống dịch vào những ngày đầu đông
Lượt xem: 465
“Đính đong đính đong” tiếng chuông đồng hồ báo thức đã điểm lúc 6 giờ, tôi vội vàng ngồi bật dậy. Lại một ngày mới nữa bắt đầu với biết bao công việc đang chờ ngay trước mắt trên đôi vai của đội ngũ sinh viên chúng tôi.
Hôm nay là ngày
thứ 14 của chiến dịch, một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không quá
ngắn nhưng cũng đủ để một cô nhóc sinh viên như tôi có thể viết nên những trang
nhật ký đầy ký ức và kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi đôi mươi hôm nào. Ăn sáng xong, một
nguồn năng lượng hoành tráng đã được nạp vào người, cả đội gồm bốn đứa chúng tôi
ngồi nhìn nhau và hô hào một khẩu hiệu quen thuộc trong suốt hai tuần nay “quyết
thắng đại dịch”.
Hai chiến binh nữ nhập liệu của team Thuận
Hưng
Bước qua trạm
y tế phường Thuận Hưng - Thốt Nốt phía đối diện trường mầm non mà chúng tôi ở.
Hôm nay có đôi chút ngỡ ngàng bởi trên chiếc bàn tôi thường hay làm việc từ đâu
xuất hiện một xấp giấy dày cộm khiến tôi có thể tưởng tượng ra một đống tài liệu
y khoa mà tôi phải thức cả đêm ôm trọn vào đầu mỗi khi dịp thi cuối kỳ sắp đến
hạn. Bỗng chốc từ đâu tiếng gọi sau lưng từ bác Nhỏ - Nhân viên y tế của trạm và
cũng là người quản lý sổ sách, tài liệu về danh sách F1, F0 của địa phương: “Đây
là danh sách F0 mới cập nhật mà chú vừa nhận hôm qua, nhờ các con nhập liệu lên
dùm chú nhé!”. Tuy có hơi chút ngỡ ngàng nhưng vốn đã quen với công việc đã được
chui rèn từ hai tuần tưởng như dài vô tận thì dăm ba công việc cỏn con này chẳng
hề gì so với tôi cả. Cũng bởi lẽ, bên cạnh tôi còn có một chiến hữu đắc lực, một
người bạn cùng lớp là Kim Anh luôn sẵn sàng hỗ trợ và nhắc nhở tôi mỗi khi gặp
khó khăn trong công việc. Chúng tôi hỗ trợ nhau một cách đồng điệu, từ gọi điện
tư vấn, chăm sóc, theo dõi F0 tại nhà đến việc nhập liệu, loại bỏ bệnh nhân đã
khỏi bệnh ra khỏi phần mềm rồi lại phải cập nhật thêm cả cái đống giấy như xếp
thành tầng về số ca mới đang chen nhau tăng vọt. Mọi chuyện tưởng chừng như khó
khăn đến trở tay không kịp nhưng qua đôi bàn tay khéo léo của hai chiến sĩ nữ bọn
tôi thì trong phút chốc mọi việc lại đâu vào đấy như chỉ mới bắt đầu từ một cái
búng tay mà nhanh chóng hoàn thành việc. Tôi thì đảm đương phần nhập liệu, còn
về phía Kim Anh thì vốn với giọng nói dịu dàng đầy trìu mến và kinh nghiệm từ một
học sinh giỏi văn thứ thiệt hồi cấp ba thì công việc gọi điện tư vấn bệnh nhân
cách ly tại nhà khác nào một sở trường của bạn, chúng tôi hay gọi vui Kim Anh với
cái tên “Chị đa cấp lưu động”.
Chiến hữu Kim Anh đang bận rộn soạn gói thuốc
C để phát cho bệnh nhân F0
Chiến hữu Duy Anh đang ngồi soạn thuốc gói thuốc A phát cho bệnh nhân
test nhanh dương tính tại trạm
Còn riêng về
phần hai bạn nam là Duy Anh và Phát Nhật, cũng bởi tinh thần sẵn sàng ra trận
chinh chiến và sự sĩ diện của đấng nam nhi hai bạn nhanh chóng xin cho trạm để
chúng tôi ở lại trạm đảm đương công việc tại trạm và thay chúng tôi đến những
khu vực mà bệnh nhân F0 đang cách ly tại nhà. Hành động ấy khiến tụi con gái chúng
tôi vô cùng xúc động, vừa tự hào nhưng cũng đỗi lo lắng bởi lẽ công việc mà hai
bạn đảm đương nguy cơ phơi nhiễm với Covid là cực kì cao. Không chỉ dừng lại ở
việc lấy mẫu, có đôi khi hai bạn phải tất bật tranh thủ nhảy lên xe mà chạy
ngay đến nơi cấp cứu cho những bệnh nhân đang có biểu hiện nguy kịch như khó thở,
đau ngực vào lúc 2-3 giờ sáng.
Leader Phát Nhật của chúng tôi đang chăm chỉ
lấy mẫu F0 đủ 13 ngày tại nhà
Còn nhớ lại những
ngày đầu tiên khi chúng tôi vừa mới nhận việc, số lượng F0 còn kinh khủng hơn
nhiều, cộng thêm sự vụng về từ kinh nghiệm như đếm trên đầu ngón tay của chúng
tôi khiến cho công việc vốn đã khó nay lại càng khó thêm gấp bội. Nhưng may mắn
thay đồng hành với chúng tôi lần này không hẳn chỉ là những gã lính mới mà ngồi
tự hỏi nhau “chúng ta sẽ làm gì đây?”, góp mặt trong đội chúng tôi lần này có
người bạn cùng lớp của tôi Phát Nhật - một người Leader phải nói là kinh nghiệm
đầy mình sau khi trải qua biết bao chiến dịch trong công cuộc đẩy lùi căn bệnh
thời đại. Bạn tận tình chia sẻ những kinh nghiệm, những nguồn cảm hứng từ câu
chuyện nhiệt huyết của tuổi trẻ cũng đủ khiến cho quyết tâm trong tôi như hừng
hực ngọn lửa chiến thắng đầy niềm tin mà không còn sợ lấy một con virus corona
nào nữa. Từ công việc lấy mẫu, khử khuẩn, xử lý rác thải…bạn nhanh chóng cầm
tay chỉ việc mà chỉ sau nửa ngày tôi cứ ngỡ là mình đang đối mặt với những bệnh
nhân F0 thật sự, tôi nghiêm túc đặt hết cả niềm tin và chăm chăm vào công việc trước
mắt.
Tuổi trẻ mà, mấy
đâu mà chúng ta có thể trải qua được những kỉ niệm đẹp của thời sinh viên với
những thanh xuân trong sáng nhất. Đây là cơ hội, là nhiệt huyết để tôi có thể
thắp nên ngọn nến hy vọng về một tương lai đầy tia sáng, về một cuộc sống đời
thường mà hơn 2 năm nay tôi chưa bao giờ được cảm nhận một cách trọn vẹn kể từ
khi căn dịch bệnh của thời đại bùng phát. Nhân đây, mỗi người góp một chút sức
lực, chỉ một hành động nhỏ nhoi để cùng nhau góp phần tạo nên một năm mới đầy ấm
áp và sum họp bên gia đình.
Phạm Thị Minh Tâm - Lớp YF khoá 43