Nhật ký của sinh viên tình nguyện

Lượt xem: 506

Ngày thứ 4 trong cuộc chiến đầy cam go giữa cái đất Sài Gòn đầy hoa lệ này, vẫn là những công việc quen thuộc: lấy mẫu Test nhanh và PCR, phát test nhanh cho các hộ dân, hướng dẫn người dân cách li tại nhà,…

Quận 4, 01/09/2021

Ngày thứ 4 trong cuộc chiến đầy cam go giữa cái đất Sài Gòn đầy hoa lệ này, vẫn là những công việc quen thuộc: lấy mẫu Test nhanh và PCR, phát test nhanh cho các hộ dân, hướng dẫn người dân cách li tại nhà,… Trưa nay nắng có vẻ gay gắt hơn, từng hơi thở nặng ghì lấy thân thể ướt sủng mồ hôi trong bộ trang phục bảo hộ. Vừa mới đổi đôi găng mới sau lần lấy mẫu PCR cho F0 của căn bệnh quái ác mà cả thế giới đang oằn mình chiến đấu, các chú cán bộ dắt đến cho mình một người được cho là dương tính, nhờ mình test lại xem sao. Thoạt nhìn có vẻ chú đã ngoài 50, gọi là chú nhưng chắc lớn hơn cả ba mình. Bộ quần áo gọn gàng với cái giỏ đệm trên tay. Mình chợt nhớ ra hôm qua đã lấy hẳn PCR cho chú vì “2 vạch” Test nhanh và nhắc nhở các nguyên tắc tự cách li để chờ kết quả PCR rồi sẽ được đưa vào bệnh viện có các y bác sĩ chăm sóc. Nhưng chẳng hiểu sao công an lại tìm thấy chú trên chiếc xe tải gần đây và nghi ngờ là “dương tính và vô gia cư trốn cách li” bởi gặng hỏi mãi chú chẳng hé răng. Rồi mình làm lại test nhanh cho chú, ân cần hỏi qua thì biết nhà chú ở Bình Chánh, chỉ có vợ và cả 2 đều chẳng dùng điện thoại. Chú lên đây làm thuê kiếm sống. Qua điều tra làm rõ xác minh danh tính thì chú sẽ được đưa đi cách li. Mình thấy trong đôi mắt chú có nỗi buồn thăm thẳm, cái cảnh trông nhà mòn mỏi của cái tuổi xế chiều đáng ra phải được phụng dưỡng từ con cháu, nhưng chú lại còn bươn chãi kiếm từng đồng. Tình hình dịch bệnh thế này, cái khổ sẽ còn khổ hơn. Mình chỉ biết làm đúng bổn phận, dặn dò chú kỹ lưỡng về cách ăn uống, sinh hoạt, vệ sinh cá nhân… và động viên chú rằng ở nhà cô sống 1 mình thì sẽ có chính quyền lo.

Bởi người ta nói đúng: Sài Gòn hoa lệ - hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo. Ngày nhỏ vẫn thường hay thắc mắc vì sao bản thân lại kém may mắn không được sinh ra trong gia đình có nhà lầu, xe hơi. Để rồi giờ đây ở cái tuổi 21 đầy tham vọng lại hiểu hơn câu chuyện về đời người, về những mảnh đời chỉ ước được bữa cơm no, về những hoàn cảnh lang thang cơ nhỡ…

Có đi rồi mới hiểu được nỗi khó khăn của những có người nơi tuyến đầu. Có cùng chung tay mới biết cái khổ cực gian truân. Và hơn hẳn, phải có trái tim giàu tình yêu thương và ngọn lửa bền chí kiên cường mới dũng cảm hiên ngang ngoài tiền tuyến. Tất cả chúng ta, từ các y bác sĩ, các bạn sinh viên, tình nguyện viên, các anh chị cán bộ, công an, quân đội,… đang ngày đêm đồng lòng vì màu xanh của Tổ quốc. Hàng triệu trái tim cùng một ước muốn: sớm ngày tiêu diệt tên phản tặc Covid hoành hành, đem lại cuộc sống bình thường mới cho nhân dân, để thấy con phố đường xe tấp nập, để các em nhỏ sẽ lại được cắp sách đến trường, để những người tha hương sẽ được quay trở về nhà, để những mảnh đời cơ cực sẽ kiếm được bữa cơm ngon nóng hổi và để xã hội sẽ trở lại đón bình minh.

Tất cả chúng ta người dân đất Việt ơi! Hãy giữ gìn sức khoẻ vì bản thân, vì gia đình và vì xã hội. Nếu tiện tay thì giúp đỡ những ai mình đang còn có thể giúp. Xin hãy cố gắng để cùng nhau vượt qua những ngày tháng này, để từng người có thể tiếp tục viết nên những điều còn dang dở của chính mình.


Lý Huyền Trân - Sinh viên tình nguyện Trường Đại học Y Dược Cần Thơ