Nhật ký tình nguyện: Sài Gòn-những ngày ngược nắng
Lượt xem: 788
Người ta biết đến Sài Gòn với những ngày hè chói chang, nắng cháy da, dòng người vội vàng hối hả, hay những âm thanh hỗn tạp in ỏi ngoài đường... Còn tôi, biết đến Sài Gòn với hình ảnh dòng người thưa thớt đi lại, bầu không khí trầm lặng, thi thoảng chỉ nghe tiếng gió thổi rít qua những tán lá ven đường và cả những cơn mưa bất chợt vào cuối thu, cơn mưa nhanh lắm .
“Đột ngột, vội vàng, ráo riết” là những
từ ngữ chỉ cơn mưa ở Sài Gòn. Ừ thì Sài Gòn đã vào mùa, mùa của những cơn mưa
chợt đến, chợt đi và mùa của những cảm xúc không tên, bồi hồi ở trong lòng. Tôi
thích ngắm mưa ở đây lắm, vì nó có nét gì đó dịu dàng, thi vị và mờ ảo khá đẹp.
Diễm My thực hiện lấy mẫu xét nghiệm
covid-19 cho người dân tại Phường 3, Quận 11, TP Hồ Chí Minh
Mùa covid năm nay, Sài Gòn đón nhận
vào lòng thành phố những đứa con từ khắp phương xa trên mọi miền tổ quốc về đây
chống dịch. Sự yên ả, dòng người và xe cộ ít lại, thưa thớt, không còn cảnh
thuyên tắc đường khiến nhiều người mới đến cảm thấy chưa quen, bức bối đến khó
chịu. Khi dần quen với thành phố người ta cảm thấy thoải mái, tĩnh lặng tâm hồn
hơn, đi trên những con đường vắng vẻ, lướt qua nhiều ngôi nhà với những nét cổ
kín, hàng cây xanh ngát bên đường hay theo chân vài chiếc xe đạp vào ngã ba,
ngã tư và rẽ vào đâu đó trong những con hẻm nhỏ cuối phố. Sài Gòn nhiều ngã rẽ
lắm, như chính ngã rẽ của duyên số đã đưa chúng ta đến bên nhau, hoà chung vào
một mục tiêu lớn là đưa miền nam trở về những ngày nắng tươi xanh, không còn dịch
bệnh.
Diễm My cùng đồng đội chuẩn bị thực
hiện lấy mẫu xét nghiệm covid-19 cho người dân tại Phường 3, Quận 11, TP Hồ Chí
Minh
Cũng tự bao giờ, tôi - người con của
mảnh đất Kiên Giang trở nên yêu si mê nơi này, thân quen như chính vùng quê ruột
thịt của mình vậy. Yêu Sài Gòn, mỗi sớm mai thức dậy cùng tụi bạn ăn sáng, chuẩn
bị vật tư y tế cần thiết và ngồi đợi xe của phường qua rước đi làm. Mỗi ngày xe
đưa rước 4 lần, bất kể nắng mưa anh tài xế và anh phụ xế siêu đáng yêu luôn rước
đúng giờ. Có hôm ngủ quên các anh vẫn đứng đợi dưới sảnh. Thấy thương và có lỗi
vô cùng. Là cảm thấy yêu và thích thú mỗi sáng sớm khi trời chưa ló dạng, đứng
trên sân thượng ngắm bình minh, chào đón thành phố thức dậy, đón luôn cả những
cơn gió dịu nhẹ và mùi hương thoang thoảng của lá hoa nhà kế bên. Là mỗi chiều về, cùng đồng đội ngồi
trên xe nhún nhảy, rôm rả trò chuyện chia sẻ cả ngày đi làm vất vả, hay vẫy tay
chào bác lao công dọn rác, anh shipper đang đứng chờ đèn đỏ, hay đơn giản chỉ
ngồi nhìn cảnh vật chiều dần tàn giữa lòng thành phố và nhìn thành phố từ từ lên
đèn ở khắp các ngõ ngách. Là yêu luôn cả chú bộ đội đã cùng tôi xông pha mọi
con hẻm nhỏ, đến từng khu phố, chịu nắng chịu mưa cùng nhau làm việc, và chịu đựng
luôn cả tính khí thất thường của tôi. Và tôi yêu tất cả thành viên trong phường,
trong đội của mình. Bởi vì chính họ đã giúp tôi trưởng thành hơn, giúp tôi trân
quý hơn cuộc sống này. Xin cảm ơn tất cả.
Sinh viên tình nguyện Trường Đại học
Y Dược Cần Thơ cùng các chiến sĩ bộ đội quân khu 7 và quân khu 9 trong đồ bảo hộ
chuẩn bị thực hiện lấy mẫu xét nghiệm covid-19 cho người dân tại Phường 3, Quận
11, TP Hồ Chí Minh
Có thể thấy Sài Gòn trong mùa giãn
cách xã hội không hề lạnh lẽo như ta tưởng, ngược lại khá ấm áp lòng người
phương xa như chúng tôi bởi cách gọi gần gũi, thân mật của những người lớn bằng
“em,con, cháu” xưng lại bằng “cô, chú, anh, chị”. Cảm giác như Chế Lan Viên mô
tả “đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa, chim én gặp mùa”. Mọi thứ vừa đủ, vừa đúng
lúc khiến trái tim ta như được sưởi ấm và tiếp thêm sức mạnh.
Sài Gòn trong mắt tôi là vậy đó. Yên ả,
vắng người và khá yên tĩnh. Đôi lúc khiến người ta bực bội giận dỗi vì những
cơn mưa vội vã khiến ta ướt cả đôi vai gầy. Nhưng cũng buồn lắm khi chỉ còn vỏn
vẹn mấy ngày nữa là xa Sài Gòn- xa con người thân thương nơi đây. Lại cảm thấy
thiếu thiếu cái gì đó như đã thân quen từ trước. Người đi, kẻ ở giờ chỉ còn là
những kỉ niệm- 1 kỉ niệm đẹp ắt hẳn khi nhắc đến sẽ khiến chúng ta không khỏi
chạnh lòng. Có lẽ Chế Lan Viên nói không sai
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn”
Sinh viên tình nguyện Trường Đại học
Y Dược Cần Thơ cùng các cán bộ UBND Phường 3 chuẩn bị thực hiện lấy mẫu xét
nghiệm covid-19 cho người dân tại Phường 3, Quận 11, TP Hồ Chí Minh
Cứ như vậy giữa lòng thành phố này ta
đã tìm đến nhau bằng sự giản đơn, và rồi ai đó đã yêu nhau, ai đó đã thương
nhau, khóc vì nhau và ai đó cũng đã rời xa thành phố, quay về quỹ đạo ngày thường.
Nhưng tình yêu Sài Gòn trong tim tôi cứ thế lớn dần lên, không hiểu vì yêu ai
đó hay là yêu thành phố này.
Lê Thị Diễm My - lớp YHCT khóa 44