Nhật ký về cái duyên với Sài Gòn

01/09/2021

Lượt xem: 652

Nhật ký về cái duyên với Sài Gòn. Một chiều muộn choàng tỉnh giấc sau những ngày cả đội oằn mình trong chiến thắng “Cần Thơ Xanh”, phần nào gỡ bỏ được một số vùng phong toả, đẩy màu đỏ nhuốm máu chết tiệt kia về với màu xanh tươi yên bình vốn có của vùng đất Tây Đô này.

TP Hồ Chí Minh, 31/08/2021

Một chiều muộn choàng tỉnh giấc sau những ngày cả đội oằn mình trong chiến thắng “Cần Thơ Xanh”, phần nào gỡ bỏ được một số vùng phong toả, đẩy màu đỏ nhuốm máu chết tiệt kia về với màu xanh tươi yên bình vốn có của vùng đất Tây Đô này. Tiếng điện thoại ting ting báo một lượt hai thông báo, một là email triệu tập tình nguyện viên đi chiến dịch TP Hồ Chí Minh, một là tin nhắn nhớ mong của phụ mẫu hỏi con ơi xong nhiệm vụ rồi đúng không, khi nào thì con về đó, ở nhà luôn lo lắng và chờ ngày con về an ổn với kết quả âm tính sau hơn 10 ngày công tác ngoài cộng đồng. Giây phút lưỡng lự chợt thoáng qua, nhưng con phải xin phép thêm một lần được bỏ qua chữ “hiếu”. Chẳng ngần ngại gì con đăng ký ngay rồi gọi về cho mẹ. Cuộc gọi hơn 1 giờ đồng hồ chỉ để con nói lời xin lỗi và giải thích với ba mẹ rằng hiện trạng Sài Gòn đang rất căng thẳng và nếu có đi vẫn sẽ đảm bảo an toàn trở về với vòng tay của hai đấng sinh thành. Mẹ chẳng dám cản ngăn chỉ rưng rưng nước mắt: “Con ơi, mẹ biết lý tưởng của con vì mẹ cũng từng là cô thanh niên 20 tuổi, nhưng con là con của mẹ, có thể nào con nghĩ lại không con?” Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ con thấy ba mẹ lo lắng cho con nhiều đến thế, nhưng giây phút này đây là lúc bản thân con không được yếu đuối, phải đủ kiên cường để trấn an nỗi lo của người thân, của gia đình. Biết được quyết định đó, ba chỉ nhắn cho con một câu nguyên văn là: “Đọc bài thơ Nghe tiếng giã gạo của Bác mà làm kim chỉ nam cho hành động.” Từ nhỏ, ba luôn nghiêm khắc với con, ba dạy con như những ngày ba tập luyện kỷ luật ở quân đội biên phòng.

image001.jpg

Sinh viên Lý Huyền Trân, Trường Đại học Y Dược Cần Thơ thực hiện công việc lấy mẫu xét nghiệm covid tại Phường 3, Quận 4, TP Hồ Chí Minh

Con đã từng chán ghét, con đã từng trách tại sao ba luôn hà khắc với đứa nhỏ này. Vậy mà bây giờ đây, nghe câu nói đó mà nước mắt con trào tuông. Con chỉ mong chiến thắng đại dịch thật nhanh để quay trở về nhà chính tay nấu một một bữa cơm nóng hổi dâng mời ba mẹ như mọi lần ở quê. Lúc ấy ba có chê con nấu dở thì con cũng sẽ cười khì chứ chẳng còn phụng phịu làm thinh như lúc bé. Con cảm ơn ba mẹ! Con cảm tạ công ơn sinh thành, dưỡng dục nuôi nấng con thành người suốt hơn 20 năm. Cảm ơn lời dạy bảo răn đe, nghiêm nghị nhưng không kém phần dịu dàng, nhẫn nại của Người, để giờ đây con dần trưởng thành, con có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình, lột bỏ cái kén bao bọc dinh dưỡng bấy nhiêu năm và tung cánh vươn xa. Ba mẹ tuổi sắp xế chiều, nay virus lan tràn khiến bạo bệnh hoành hành khắp nơi, cho phép con đi để mang yên bình về đất nước, cho gia đình nhỏ cử chúng ta. Ngày trước, ông và ba được rèn luyện để trở thành một chiến binh dũng mãnh hiên ngang trước giặt ngoại xâm lăng, thì giờ đây con sẽ là một binh tốt đủ kiên cường để góp sức trẻ của mình vào công cuộc bảo vệ tính mạng và sức khoẻ của toàn dân trước tên phản tặc vô hình mang tên SAR-CoV. Vì Bác đã từng dạy rằng: “Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tuỳ theo sức của mình.”

image001.jpg

Sinh viên Lý Huyền Trân, Trường Đại học Y Dược Cần Thơ thực hiện công việc lấy mẫu xét nghiệm covid-19 tại Phường 3, Quận 4, TP Hồ Chí Minh

Thưa ba mẹ, con đi. Con đi cùng đồng đội và nhất định tất cả chúng con sẽ mang bản thân khoẻ mạnh, hiên ngang giành chiến thắng quay trở về. Một ngày gần nhất, chúng con sẽ mang lại màu xanh tươi đẹp cho Tổ Quốc ta. Chờ ngày con trở về, con gái của ba mẹ.

image001.jpg

Sinh viên Lý Huyền Trân - Trường Đại học Y Dược Cần Thơ, cùng đồng đội thực hiện lấy lấy xét nghiệm cộng đồng tại Phường 3, Quận 4, TP. Hồ Chí Minh




Sinh viên Lý Huyền Trân - Trường Đại học Y Dược Cần Thơ