Những buổi nghỉ trưa ở điểm tiêm

Lượt xem: 247

Trở về phòng trọ sau những ngày tháng lặn lội ngoài cộng đồng lấy mẫu xét nghiệm COVID-19, trở về cuộc sống bình thường, quanh quẩn với bài vở và những kì thi tấp nập, nhưng lòng tôi lại thường xuyên nhớ về những nhiệm vụ ngày xưa cùng với những người đồng đội thương mến.

Khi COVID-19 quay trở lại mạnh mẽ trên khắp các tỉnh miền Tây, Cần Thơ cũng là một trong những tỉnh thành có số ca mắc mới cao trong cả nước, thế là lãnh đạo tỉnh nhanh chóng thực hiện tiêm chủng cho người dân trong tỉnh. Sinh viên của Trường Đại học Y Dược Cần Thơ lại tiếp tục lên đường theo thông báo tuyển quân của trường để hỗ trợ Thốt Nốt tiêm chủng. Để thỏa nỗi nhớ nhung những ngày tháng sát cánh chống dịch cùng những người bạn thắm thiết của mình, tôi lập tức đăng kí tham gia ngày chiến dịch lần này. Thế là, một hành trình mới lại bắt đầu.

Vì để tiết kiệm thời gian làm việc, đi lại và nghỉ ngơi, đội trưởng của đội chúng tôi quyết định cho cả đội nghỉ ngơi tại trường tiểu học Thuận An - là nơi chúng tôi làm nhiệm vụ. Sau khi kết thúc ca làm việc sáng, chúng tôi được phường lo cơm nước rất ngon và đầy đủ. Ngoài ra, chúng tôi còn được cung cấp nước uống rất xịn xò, thật sự, chúng tôi cảm thấy vô cùng biết ơn các anh chị và cô chú đã lo lắng cho bữa ăn, thức uống của chúng tôi đến như vậy. 

 image001.jpg

Người dân chờ đợi buổi tiêm chiều

Khi chúng tôi vô tình nhặt được quả cầu lông ai đó bỏ quên lại trong 1 căn phòng trống trong trường, thế là đương nhiên nó trở thành món thể thao tiêu khiển, vừa rèn luyện sức khỏe, vừa giúp đỡ buồn ngủ cho ca làm việc sau. Thế là mấy đứa chúng tôi hùa nhau vây quanh chơi đá cầu. Đơn giản vậy thôi nhưng đứa nào cũng rất vui vẻ. Nhìn những đường cầu cong vút chao liệng trong nắng trưa hè, mọi mệt mỏi dường như giảm dần theo những tiếng cười giòn giã. Mấy anh chị bảo chúng tôi rằng, chúng tôi có nhiều năng lượng quá. Công việc quá nặng nề, khiến anh chị không còn sức, xong ca là mau chóng tìm chỗ để ngã lưng. Vậy mà đám thanh niên chúng tôi vẫn rất sung sức mà đá cầu nữa.

 image001.jpg

Góc trường vắng vào buổi trưa 

 image001.jpg

Đá cầu buổi trưa

 

Có những ngày trời mưa, chúng tôi không đá cầu được, sau bữa cơm trưa nhanh chóng, chúng tôi ngồi quây quần bên nhau nhìn mưa rơi rồi tán gẫu. Tất cả những chuyện vui buồn trên cuộc đời đều là nội dung sâu sắc của cuộc nói chuyện giữa chúng tôi. Mưa ở ngoài rí rắc, nhưng trong mái hiên là những con người còn trẻ tuổi, còn khát khao và tò mò về thế giới to lớn bao la.

 image001.jpg

Toàn thể đội 1

 

Những hôm trời lại đổ nắng như lửa đốt, tranh thủ dăm ba phút, chúng tôi ngồi tựa đầu vào tường chợp mắt chút ít. Gió bên ngoài cứ nhẹ nhàng lướt nhẹ, nắng cứ thỏa sức nhảy múa ngoài sân trường vắng lặng. Trống trải và quạnh hiu, sân trường lúc này đối nghịch hoàn toàn với cái vẻ tấp nập, chật hẹp và rộn rã vào đầu buổi làm việc.

Chiến dịch sắp kết thúc, rồi mai đây chúng tôi sẽ lên đường trở về cuộc sống thường nhật, làm bạn với sách vở và những kì thi vội vã. Rồi đây sẽ chẳng còn những buổi trưa lộng gió ở sân trường học để chờ đợi buổi làm việc tiếp theo nữa. Nhưng có lẽ, kỉ niệm là thứ sẽ theo mãi tôi, hay những người đồng đội cùng tôi qua những ngày tháng đồng hành.




Trần Thị Tuyết Hạnh – Lớp YT khóa 44