Những cánh chim không mỏi
Lượt xem: 272
Trong đôi mắt của những người xa quê, Cần Thơ thật bao dung và ấm áp. Đã 4 năm trôi qua, khi tôi là một cô sinh viên năm nhất của trường Y dược, Cần Thơ đã dang đôi tay rộng lớn, ôm ấp tôi vào lòng, vỗ về như cách mẹ ru khi còn bé.
Đội lấy mẫu Cần Thơ Xanh
"Khi
ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi
ta đi đất bỗng hóa tâm hồn"
Cần
Thơ là ngôi nhà thứ hai, mà nếu sau này có rời xa thì tôi vẫn luôn nhớ về với tất
cả những yêu thương từ tận đáy tim mình.
Những
ngày đầu tháng 7, Cần Thơ buồn lắm. Nỗi buồn bao trùm cả thành phố trẻ. Thành
phố nơi tôi sống đang trong những ngày giãn cách xã hội vì dịch bệnh
(SARS-CoV2).
Là
một sinh viên y dược cùng một trái tim “nóng hổi” của tuổi trẻ đã thúc giục tôi
phải hành động ngay! Nhất định phải “đăng ký tham gia chống dịch” cho thành phố.
14/7/2021
là cột mốc thời gian vô giá, mở ra một trang mới trong quãng đời sinh viên của
mình.
Trước
đây, tôi đã từng trăn trở rất nhiều. Vì công việc chống dịch rất nguy hiểm và
khó khăn. Nhưng với tất cả sự động viên của gia đình và thầy cô, bè bạn. Tôi đã
dũng cảm cho bản thân mình một cơ hội để được “lớn” lên. Và cũng là cơ hội để
góp một phần công sức nhỏ cho "quê hương thứ hai" của mình!
Đội lấy mẫu Cần Thơ Xanh đợt 1- An Phú
Trải qua hơn 2 tháng tham gia “chiến đấu”
cùng với đồng đội tôi thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Bước qua bao gian
nan, thử thách tôi mới cảm nhận được độ “lì lợm” của tuổi trẻ. Chúng tôi cùng
nhau chiến đấu, cùng nhau động viên, và cùng nhau thổi bùng ngọn lửa nhiệt huyết
để thành phố mau "khoẻ lại".
Chúng
tôi có thể ăn không ngon, ngủ không đủ giấc nhưng vẫn cảm thấy “sang và đầy
“khí chất”.
Tôi
xin phép ví chúng tôi như những cánh chim không mỏi đang vẫy vùng trên bầu trời
rộng lớn, mang năng lượng tích cực để lan tỏa đến thế hệ trẻ của đất nước. Hãy
dám hành động và cháy hết mình với màu "áo xanh" vì "tuổi nhỏ
làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình".
Đội lấy mẫu Chiến dịch Cần Thơ
Tham
gia công tác chống dịch đã cho tôi rất nhiều điều quý giá. Tôi học được sự yêu
thương, đoàn kết, tinh thần lạc quan và tấm lòng "hào sảng" của người
Việt Nam.
Tôi
tin rằng dịch bệnh sẽ sớm qua đi để cuộc sống trở lại với guồng quay của nó. Để
những "người hùng" nơi tuyến đầu được về với gia đình, để tôi được về
quê thăm cha, mẹ và kể lại cho họ nghe về những "thước phim" đáng nhớ
của đời mình.
Trần Ngân Huệ - Xét nghiệm khóa 44