Những đoàn xe màu cam
Lượt xem: 229
Năm 2019, COVID-19 bắt đầu bùng phát và lan rộng trên toàn thế giới, từ đó đến nay, chưa bao giờ Cần Thơ – thành phố tôi đang học tập và sinh sống lại phải trải qua những ngày tháng tồi tệ đến thế. Tổng số ca mắc hàng ngày hơn vài trăm ca, tất cả các hoạt động thường ngày phải dừng lại vì dịch bệnh. Những con đường trở nên vắng bóng người và xe cộ, hàng quán bắt đầu thi nhau đóng cửa, không thể đi làm, cuộc sống của người dân càng lúc càng vất vả hơn.
Trái
ngược lại với sự trì trệ vì bệnh dịch của
các ngành nghề khác, những lúc này đây, ngành y
tế lại được nhắc đến nhiều nhất, từ mặt báo, trên tivi đến mạng xã hội. Người ta đưa tin về hàng hàng lớp
lớp những con người áo trắng xung phong vào tâm dịch. Từ những bác sĩ trẻ đến
những bác sĩ thâm niên, thậm chí về hưu nhưng vẫn nhiệt huyết đăng kí tham gia,
đến những bạn sinh viên vẫn còn ngồi trên giảng đường đại học, gác lại những
trang sách bộn bề lao mình ra tiền tuyến để cùng chiến đấu chống lại dịch COVID.
Hòa chung với không khí của cả nước, Trường Đại học Y Dược Cần Thơ cũng tổ chức
hàng loạt những cuộc ra quân, từ lấy mẫu xét nghiệm cộng đồng, tham gia phục vụ
tại bệnh viện dã chiến, shipper , tham gia vào bếp ăn của trường, những chiến dịch
không chỉ được thực hiện trên địa bàn Cần Thơ, sinh viên y dược Cần Thơ còn
tham gia nhiệt tình hỗ trợ các tỉnh bạn lân cận. Trên trang thông tin điện tử của
trường, tôi không khỏi xúc động khi được chứng kiến những khoảnh khắc khi hàng
ngàn bạn bè tôi làm lễ ra quân trước khi thẳng tiến đến chiến trường. Đặc biệt
nhất, chính là hàng dài nối đuôi nhau những chiếc xe màu cam- những chuyến xe sẽ
chở những chiến sĩ áo trắng đến nơi họ làm nhiệm vụ. Đoàn xe ấy không chỉ là những
phương tiện di chuyển, mà là đại diện cho sự quyết tâm, cho sức trẻ ngút ngàn của
sinh viên y dược góp chút công sức vì cộng đồng.
Nhìn
qua hình ảnh là thế, đến khi chứng kiến tận mắt, tôi càng choáng ngợp hơn về sự
to lớn và choáng ngợp của “đoàn xe màu cam”
ấy . Đoàn xe dài như con rắn khổng lồ nằm cong mình gói gọn trong sân
trường chúng tôi, to lớn và im ắng trước giờ xuất phát. Chúng đang sẵn sàng chờ
đợi những đứa con của trường, sau khi được tập huấn kỹ lưỡng, nghe những lời dặn
dò từ các giảng viên, sẽ lập tức di chuyển tỏa ra khắp các quận huyện, mang
theo đoàn lính trẻ nhiệt huyết.
Những chiếc xe màu cam…
Tôi
bắt đầu chiến dịch đầu tiên của mình vào
ngày 9 tháng 9 năm 2021, tham gia vào đợt ra quân lấy mẫu xét nghiệm cộng đồng
Cần Thơ xanh 2. Thú thật, khi bạn bè tôi đã ra trận vào những đợt ra quân trước
đó, tôi vẫn còn bộn bề bên sách vở, vào
những ngày tháng học tập online và những kì thi nối tiếp. Nhìn những tấm ảnh mà
bạn bè gửi về từ nơi họ làm nhiệm vụ, nghe những chia sẻ và lời động viên chân
thành từ họ: “Tuổi trẻ chỉ có một lần, sống chân thành và cống hiến, để lại những
thứ tốt đẹp nhất cho đời” , lòng tôi từ lúc nào ngọn lửa đam mê hình thành và dần dần bùng cháy mạnh mẽ.
Trong khi làm nhiệm vụ, tôi đi từng nhà dân, chứng kiến biết bao điều mà tôi
không thể nào có thể cảm nhận được trên sách vở. Đó là tình yêu thương mà người
dân mỗi nơi chúng tôi đi qua, họ động viên mỗi khi chúng tôi làm việc mệt mỏi,
họ cho chúng tôi quà bánh và nhiệt tình hỏi han quan tâm chúng tôi. Những đứa
trẻ mặc dù rất sợ, tay bấu víu mẹ nó nhưng vẫn rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế để
chúng tôi lấy mẫu. Những anh chị, cô chú bên xã hỗ trợ chúng tôi điều phối người
dân, giúp bưng bê vật tư, ghi chép và đưa đón chúng tôi rất nhiệt tình. Bên cạnh
đó, tôi còn học được cách có thể trò chuyện, giao tiếp cùng người dân một cách
thoải mái, có thể hiểu họ hơn và biết được kha khá những từ ngữ địa phương ,
tôi tin chắc rằng , những điều đó sẽ giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc hành
nghề y của tôi sau này khi tiếp xúc với bệnh nhân.
Đội 1 ngày cuối làm nhiệm vụ ở Cờ Đỏ
Tiếp
nối ý chí vẫn còn đó sau chiến dịch Cần Thơ Xanh 2, bạn bè tôi lập tức đăng kí
tham gia tiếp tục hỗ trợ tỉnh Kiên Giang lấy mẫu cộng đồng. Mặc dù trước đó tôi
vẫn hơi chần chừ và sợ hãi khi nghe tin về tốc độ lây lan và tình hình diễn biến
rất phức tạp ở tỉnh này. Nhưng chứng kiến
sự đam mê và hừng hực ý chí của những người đồng đội, ngọn lửa trong tôi
lại bùng cháy một lần nữa, vậy là tôi lại xách ba lô lên và đi. Lần này, những
đoàn xe màu cam lại tiếp tục sứ mệnh của nó, đưa những đứa con xuất phát từ Trường
Đại học Y Dược Cần Thơ đến với mảnh đất Kiên Giang. Hơn 600 sinh viên và giảng
viên tỏa ra khắp các tỉnh thành của Kiên Giang, mặc dù mỗi huyện có một đặc thù
và hoàn cảnh khác nhau, nhưng nhìn chung chúng tôi vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Hành trình mới, tôi lại học được những bài học mới. Tôi đã chứng kiến sự đấu
tranh quật cường với bệnh dịch của những con người nơi đây. Những người thầy
giáo, cô giáo, mặc dù trước dịch họ chỉ quen cầm phấn, cầm bút, hướng dẫn những
cô cậu học trò, vậy mà giờ đây, khi dịch bệnh dày xéo đồng bào họ, họ đứng ra cầm
que lấy mẫu, lao vào cộng đồng truy cho được con virus SARS-COV2, quyết tâm
giành lấy vùng xanh trở về trên quê hương họ .
Họ chính là những lực lượng chính lấy mẫu những ngày tháng trước đó trên
mảnh đất này. Tinh thần bất chấp hiểm nguy cho bản thân , vì cộng đồng vì người
dân của những người thầy người cô khiến tôi vô cùng khâm phục.
Hai bạn nữ của đội 1- TT.Cờ Đỏ
Sau
những ngày tháng thực hiện nhiệm vụ,
đoàn xe màu cam lại tiếp tục cuộc hành trình đưa tôi trở về với thành phố
Cần Thơ để cách li tập trung 7 ngày. Hành trình của tôi đã khép lại, nhưng tôi
tin hành trình của đoàn xe màu cam ấy vẫn chưa két thúc. Những chiếc xe ấy lại
lên đường đưa những đoàn sinh viên từ Y
Dược Cần Thơ vào những cuộc chiến đấu mới. Cho đến khi nào dịch bệnh COVID bị
đánh bại, người người nhà nhà trở lại cuộc sống bình thường ấm no, nhân viên y tế trở lại công việc thường ngày của
họ, không còn bệnh viện dã chiến, không còn những bạn thanh niên tình nguyện đi cống
hiến mà phải xa quê hương, đến khi đó, công việc của đoàn xe màu cam ấy, mới
chính thức được dừng lại.
Trần Thị Tuyết Hạnh – YT 44