Những nẻo đường phù sa
Lượt xem: 216
Gần 2 năm qua, đại dịch COVID-19 đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến mọi mặt của đời sống kinh tế, xã hội, thách thức hệ thống y tế nước nhà cũng như nhiều nước trên thế giới. Đất nước ta đã trải qua hoàn cảnh rất khó khăn khi đợt dịch thứ 4 bùng phát với sự xuất hiện của biến chủng Delta rất nguy hiểm. Đó là cuộc chiến chống lại kẻ thù vô hình, nguy hiểm và cuộc chiến chống dịch này chưa có tiền lệ.
Đợt dịch diễn ra trong thời điểm Nước ta chưa có đủ vaccine tiêm cho toàn dân và càng khó khăn hơn khi Việt Nam là đất nước đông
dân, quy mô nền kinh tế còn khiêm tốn, thực trạng hệ thống y tế của đất nước ta
còn nhiều hạn chế, khó khăn về cơ sở hạ tầng, nguồn nhân lực, kinh nghiệm chống
dịch và vật lực y tế chưa đáp ứng được.
Đó là thách thức không chỉ của riêng đất nước ta mà còn là thách thức của cả nhân loại trong
thời gian đầu của thế kỷ 21. Cũng như các nước trên thế giới công tác chống
dịch vừa làm vừa rút kinh nghiệm. Đất
nước ta mặc dù có sự chủ động, có sự chỉ đạo thống nhất của cả hệ thống
chính trị; nhưng do sự kéo dài của dịch bệnh từ đầu năm 2020 đến nay nên đến
đợt dịch lần thứ 4, đời sống vật chất và tinh thần của Nhân dân đã bị tác động
tiêu cực về mọi mặt trong thời gian dài.
Trong hành trình của hơn 600 ngày chống dịch, cả dân tộc ta đã sống và
chiến đấu theo tinh thần “chống dịch như chống giặc” trong sức mạnh của
sự đoàn kết, sự đồng lòng của mọi tầng lớp Nhân dân với sự quyết liệt, quyết
tâm của Đảng, Nhà nước và cả hệ thống chính trị, của sự chia sẻ, của tình yêu
thương và nhân ái… Điều đặc biệt, chúng ta đã chứng kiến những nghĩa cử cao cả,
đẹp đẽ, những đức hy sinh, những trái tim nhiệt huyết, những tấm lòng nhân ái
tỏa sáng… của đội ngũ tuyến đầu chống dịch; trong đó đặc biệt là đội ngũ thầy
thuốc trên cả nước, họ không chỉ có trái tim nhân ái, nhân hậu mà còn trí tuệ
thông minh, nghị lực kiên cường, sự chịu đựng bền bỉ, đặc biệt khi cuộc chiến
diễn ra rất gay go. Những con người ấy đã quên hiểm nguy để lao vào tâm dịch
nhất là trong giai đoạn đầu chống dịch bệnh, nhiều tấm gương tiêu biểu truyền
cảm cảm hứng rộng rãi trong xã hội. Trong số đó có thầy cô giáo, người lao
động, học viên, sinh viên trường đại học y dược Cần Thơ. Ngay từ đợt dịch thứ
nhất lãnh đạo nhà trường đã chủ động, tích cực tham gia tuyến đầu chống dịch,
theo sự yêu cầu của địa phương mặc dù còn nhiều bỡ ngỡ. Mặt khác vẫn phải chủ
động xây dựng và thực hiện kế hoạch trong điều kiện mới nhằm đảm bảo mọi hoạt
động của nhà trường vẫn phải bình thường.
Đợt dịch lần thứ 4 diễn biến phức tạp
với quy mô cả nước nhất là Thành Phố Hồ Chí Minh, hưởng ứng lời kêu gọi của
Trung ương nhà trường đã tổ chức nhiều đoàn công tác hỗ trợ tuyến đầu chống
dịch với quy mô hàng trăm người như: Vĩnh long, Đồng Tháp, Cần Thơ, Kiên Giang,
Hậu Giang, Bạc Liêu và đặc biệt là hỗ trợ Thành phố Hồ Chí Minh chống dịch với
thời gian kéo dài nhiều tuần. Nhiều đoàn xe nối đuôi nhau hối hả ra trận của
những đội quân tình nguyện khi có lệnh hành quân, trong đó có nhiều tình nguyện
viên mặc dù trên vai còn đau nhức bởi mũi vaccine vừa tiêm không kịp theo dõi
sau tiêm. Những ngày đầu tham gia tuyến đầu chống dịch còn nhiều bỡ ngỡ nhất là
các em sinh viên, càng làm các em càng có kinh nghiệm “trận mạc”, trong
đợt thứ tư này tôi đã nhận được hàng trăm bài viết với nhiều thể loại khác nhau
như: Nhật ký chống dịch, thơ, chùm ảnh, cảm nghĩ, có những bài viết được chuyển
thể cải lương. Đây là những phản ánh chân thực nhất, ngây ngô đến dễ thương,
trong gần 100 bài gởi cha mẹ khi các em vào tâm dịch thì có đến gần 90 bài gởi
“ Mẹ ơi”, “Mẹ kính yêu”; phải chăng những lúc khó khăn nhất, nguy hiểm nhất mọi
người đều nghĩ đến Mẹ nhiều nhất và
trước nhất; đó là tình Mẫu tử thiêng liêng thời nào cũng có. Những lúc như thế
này chúng ta càng trân trọng những hy sinh to lớn của các thế hệ cha anh trong
công cuộc kháng chiến vĩ đại của dân tộc, sự hy sinh thầm lặng của những người
Mẹ Việt Nam: mỗi lần tiễn con đi mỗi
lần khóc thầm lặng lẽ. đội quân tình nguyện (CTUMPER), Đã đi qua tâm dịch
mọi ngõ ngách, xã, ấp, với những địa danh thấm đậm tình quê hương của mảnh đất
chín Rồng, Đất phương Nam mà cha ông
chúng ta trước đây đã ra đi mở mang bờ cõi. Tôi thật sự xúc động và cảm xúc
dâng trào khi đón nhận những bài viết của các bạn giảng viên trẻ, các em sinh
viên về hoạt động hỗ trợ chống dịch tại Thành Phố Hồ Chí Minh nhất là tại các
địa bàn quận 4, quận 11. Hơn 40 năm về trước chúng tôi là sinh viên năm thứ 2 y
khoa của Trường Đại Học Y dượcTp. Hồ Chí Minh được Thành phố huy động đi các
phường, hẻm của các quận nội thành tuyên truyền giáo dục vệ sinh phòng dịch,
thực hiện “ Hố xí 2 ngăn”, đăng ký hộ
khẩu, huấn luyện viên chữ thập đỏ( cấp cứu điện giật, đuối nước, cấp
cứu dị vật đường thở , bất động xương
gẫy). Thời đó Thành Phố Hồ chí Minh mới ra khỏi chiến tranh được vài năm, vết
thương của cuộc chiến còn hằn sâu ở mỗi
gia đình thành phố. Những con hẻm xưa kia không được đàng hoàng như bây giờ.
Những khu phố, con hẻm còn bề bộn xưa
kia đã in dấu chân của sinh viên chúng tôi; 40 năm sau đồng nghiệp, học trò của
tôi lại bước trên những con đường đó, một sự trùng hợp của “định mệnh”. Tuy
nhiên; cuộc chiến đấu của 40 năm sau khốc liệt hơn, nguy hiểm hơn nhiều bởi kẻ
thù là vô hình. Tôi cám ơn các bạn đã làm vẻ vang truyền thống hơn 40 năm xây
dựng và phát triển Trường Đại học Y Dược Cần Thơ. Lịch sử nhà Trường lại được
tô thêm một Dấu Son chói lọi bởi những nẻo đường hành quân “ chống giặc”,
những nẻo đường phù sa, những nẻo đường của mảnh Đất Phương Nam!
Một số hình ảnh Lễ ra quân của cán bộ và sinh viên Trường Đại học Y Dược Cần Thơ đi hỗ trợ các tỉnh:
Dương Hữu Nghị (Giảng viên khoa y, cựu sinh viên YK 79, Trường Đại Học Y Dược TP. HCM)