Những ngày đặc biệt cuối năm 2021

Lượt xem: 248

Trời đã sang đông, gió lạnh trên miền đất xa lạ, vậy là sắp hết năm thật rồi, cũng là khoảng thời gian người ta hay ngoảnh mặt nhìn lại về những điều đã cũ. Năm qua cứ quanh quẩn với việc đi lâm sàng, rồi mùa Covid, sau đó là mùa thi, cứ như vậy mà cuốn tôi đi đến tháng 12.

Mùa Covid làm cho tôi nhớ lại những điều vốn dĩ là bình thường nhưng giờ đây dường như trở nên xa xỉ như: việc phải lo thiếu đồ ăn trong thời đại 4.0 điều mà tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra, nhớ lại những ngày đi bệnh viện, những ngày trốn trực, những ngày rong ruổi ngồi tám chuyện, học bài cùng bạn ngoài quán, những ngày đi phượt đâu đó trên chiếc xe cà tàng cũ kĩ. Covid đáng ghét đã cướp đi một năm thanh xuân ở tuổi đôi mươi của tôi như vậy! Nhưng nó cũng mang lại cho tôi một cái tên mới “Tổ nhân viên Trạm y tế lưu động phường Thuận Hưng”. Tưởng chừng một năm trôi qua chán chường và không đặc sắc thì nhờ Covid tôi có những trải nghiệm thật thú vị!

image001.jpg Gói thuốc A được phát tận tay F0 cách ly tại nhà

Có bao giờ bạn tưởng tượng rằng sinh viên y sẽ cất giọng trong cuộc điện thoại hằng ngày như tổng đài viên viettel chưa? Tôi cũng không nghĩ là mình sẽ làm được việc này…nhưng không đó chính xác là việc tôi sẽ làm là “tư vấn cho bệnh nhân Covid”, cứ thế những cuộc điện thoại lần lượt đến rồi đi, những tiếng gõ máy tính “lạch cạch” từ sáng tới chiều, có khi cả tối lặp đi lặp lại trong 3 tuần. Mỗi ngày phải báo cáo tổng số F0, danh sách gọi điện, số phát thuốc, số người lấy mẫu…quanh đi quẩn lại như vậy lại hết ngày. Tôi cứ nghĩ mọi việc sẽ đơn giản và thuận buồm xuôi gió, nhưng không, có những số điện thoại bị sai, bị thiếu số, những cuộc gọi không liên lạc được và cả việc bị chặn số. Vâng, chính xác là bị chặn. Nhưng với sự hướng dẫn và giúp đỡ nhiệt tình của trạm y tế chúng tôi “những chiến binh mới” đã có thể vượt qua những trở ngại ban đầu để tiếp tục chinh phục con đường mới này. Tôi vẫn còn nhớ một cuộc điện thoại đặc biệt của một bệnh nhân: chị và mẹ hiện đang là F0, tình trạng của chị rất ổn nhưng bác gái thì không. Mẹ chị hiện nay 53 tuổi với bệnh đái tháo đường được 10 năm nay, bác hiện khó thở và thấy đau ngực, ho nhiều, tôi khuyên chị là đưa bác đi bệnh viện để có thể xử trí kịp thời vì đầy đủ trang thiết bị cần thiết. Tiếng xe cứu thương được cất lên cùng đội ngũ nhân viên trong trang phục bảo hộ đã sẵn sàng đưa người bệnh đến bệnh viện. Hiện tại tình trạng của bác gái đã ổn định và tiếp tục với điều trị. Ngoài những lời cảm ơn thì tất nhiên cuộc sống không màu hồng như vậy!!! Có những cuộc điện thoại gọi ngược lại đến tôi không phải là để cấp cứu hay để tư vấn mà để “la mắng”. Ừm, thì nghề tư vấn là làm dâu trăm họ mà, việc “la mắng” vì họ đã có quá nhiều lo toan như sức khỏe hay cơm áo gạo tiền. Điều đáng chú ý là người bệnh lại đa số là người làm công việc chân tay không giàu có gì, thì cách ly như này “tay không làm thì sao miệng có ăn”, bản thân tôi cũng không thể cho họ tiền, chỉ cố gắng khuyên họ những kiến thức về Covid-19 để đảm bảo an toàn cho bản thân và mọi người.

 image003.jpg

Tư vấn bệnh nhân F0 làm cam kết và việc sử dụng gói thuốc C tại nhà

Với đam mê đi phượt của mình, thì tôi đã được trải nghiệm phượt trên những cung đường thôn quê Thuận Hưng, con đường ôm sông uốn khúc cùng với những hàng cây lớn tuổi hoặc được bao phủ bởi vườn cây ăn trái sai trĩu quả. Nghe thật thú vị nhưng thật ra là tôi đang ngồi trên chiếc Honda, trên người mặc đồ bảo hộ để đi phát thuốc cho bệnh nhân của mình. Nhà bệnh nhân xa tít tắp, nằm sâu trong nơi đúng gọi là góc thôn quê, con đường nhỏ hẹp chỉ đủ một xe đi, tôi đã rất lo nếu có xe ngược chiều thì chẳng nhẹ lao xuống mương hay sao! Nhưng may sao, tôi chưa phải xử lí tình huống đó. Việc mặc bộ đồ bảo hộ màu xanh làm tôi được chú ý hơn bình thường, tự nhiên cảm thấy mình như người nổi tiếng, nhưng nổi tiếng này lại được nhìn với ánh mắt hơi xa lánh. Nhưng sau cùng điều làm chúng tôi vui nhất là thấy được bệnh nhân mình khoẻ hơn hằng ngày, kết quả PCR âm tính, hoàn thành cách ly. Ngoài được học hỏi về công việc điều trị bệnh nhân covid, tôi cũng học được cách làm việc nhóm trong thực tế tại trạm y tế, học được thêm kinh nghiệm trong làm việc.

Sau cùng, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến những người bạn đồng hành của mình, trường mầm non Thuận Hưng, Trạm y tế và cả những bệnh nhân của tôi đã tạo  một kỉ niệm không thể quên ở tuổi 22 này. Dù biết cuộc hành trình nào cũng đến lúc phải kết thúc nhưng kỉ niệm và những khoảnh khắc đẹp sẽ còn mãi. Tuổi trẻ còn thì hãy xách balo đi để có những trải nghiệm đáng nhớ. Xin tạm biệt và chân thành cảm ơn!

                                  Thuận Hưng những ngày đông giá rét!!!





Nguyễn Thị Minh Tâm - Lớp YF khoá 43