Những ngày không quên

28/04/2020

Lượt xem: 1457

Cơn mưa rào thoáng qua làm dịu đi cái nắng gắt của mùa hạ. Từng giọt mưa rơi trên tấm bạt được dựng lên sơ sài càng làm nao lòng những người hy sinh thầm lặng.

Cơn mưa rào thoáng qua làm dịu đi cái nắng gắt của mùa hạ. Từng giọt mưa rơi trên tấm bạt được dựng lên sơ sài càng làm nao lòng những người hy sinh thầm lặng. Gần nửa tháng ở nơi đây, kỷ niệm vui cũng có, buồn cũng có; nhưng đến những ngày sắp phải xa nhau, trong lòng chợt cảm thấy tiếc nuối, cảm thấy tự hào, pha một chút tin tưởng – một niềm tin mãnh liệt rằng Việt Nam chúng ta chắc chắn sẽ hết dịch COVID-19, sẽ trở lại cuộc sống bình thường! Việt Nam chúng ta sẽ đại thắng! Sự chiến thắng của tinh thần đoàn kết và sự hy sinh thầm lặng như những sinh viên Trường Đại học Y Dược Cần Thơ của chúng tôi đã tình nguyện hỗ trợ các chốt kiểm tra y tế trên địa bàn thành phố Cần Thơ.


Thông điệp từ trái tim. Ảnh:  CTV.

Chiều ngày đầu tháng Tư, tôi nhận được một cuộc gọi từ “Anh Thầy” - Giảng viên Trường Đại học Y dược Cần Thơ. Anh nói với tôi là đang cần gấp lực lượng tình nguyện viên trong chiến dịch chống COVID – 19. Có một chút hoang mang, lo lắng bởi tôi sợ gia đình không cho phép tôi tham gia cuộc chiến này. Hơn nữa, trong đầu tôi còn một mớ hỗn độn: đi hay không đi? Tôi cũng sợ như bao người khác khi trên thế giới số ca mắc ngày càng tăng, còn số người tử vong vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm bởi con vi-rút đáng sợ này… Tôi thật sự khâm phục những anh chị Y5 (K41) trong chiến dịch “Hỗ trợ người dân khai báo y tế tự nguyện”. Họ mang đến cho tôi niềm tự hào khi được khoác trên vai màu áo sinh viên của Trường Đại học Y dược Cần Thơ. Trong tôi, họ như những chàng trai Phù Đổng phi thường không sợ sóng gió, không sợ gian nan, mặc kệ hiểm nguy mà băng băng tiến về phía trước. Những ý nghĩ đó đã quật ngã cái tôi của bản thân, tiếp cho tôi sức mạnh vượt qua nỗi sợ hãi. Khoảnh khắc ấy vụt qua khiến tôi bừng tỉnh! Trái tim tôi thúc giục tôi phải chiến đấu vì trách nhiệm, vì sự tin tưởng của cộng đồng khi bản thân mình tương lai sẽ trở thành một nhân viên y tế… Tôi nhận lời anh để trở thành một trong 12 thành viên của Đội sinh viên Trường Đại học Y dược Cần Thơ hỗ trợ chốt kiểm tra y tế Bốn Tổng Một Ngàn - Vĩnh Thạnh. Nhiệm vụ gấp gáp phải đi ngay trong sáng sớm ngày hôm sau. Tôi cũng chưa liên lạc được với gia đình và chỉ mong ba mẹ tôi có thể hiểu cho tôi vì công việc thật sự ý nghĩa này.


Người dân khai báo  y tế với lực lượng làm nhiệm vụ tại chốt huyện Vĩnh Thạnh. Ảnh: CTV.

4 giờ 30 phút sáng ngày 2 tháng 4, xe chúng tôi bon bon lên đường đến Vĩnh Thạnh nhận nhiệm vụ. Buổi sáng với tiết trời se se lạnh, những con đường thưa thớt người qua lại, tôi bất giác thấy rợn người vì đợt dịch khủng khiếp đang xảy ra. Còn đâu một Tây Đô mỹ miều, tráng lệ, tấp nập người qua lại; còn đâu sự ồn ào, náo nhiệt của những buổi họp chợ mà thay vào đó là sự vắng lặng, bởi lẽ mọi người cùng chung tay chống dịch, cùng nhau ở nhà theo Chỉ thị số 16/CT-TTg của Thủ tướng Chính phủ. Chúng tôi không ai bảo ai nhưng tất cả đều hiểu đây là một nhiệm vụ quan trọng, nhất quyết phải thắng lợi dù khó khăn vẫn không chùn bước! Bởi nếu chủ quan, lơ là, chúng ta sẽ mất đi thời gian vàng để chống dịch. Công việc của chúng tôi là hỗ trợ chốt hướng dẫn người dân khai báo lịch trình di chuyển giữa các địa phương, thu thập dữ liệu để các cơ quan ban ngành có cái nhìn khách quan nhất về tình hình dịch bệnh trên địa bàn thành phố Cần Thơ. Dưới cái nắng gắt của bầu trời dần chuyển mình vào mùa hạ, chúng tôi lập tức lao ngay vào công việc khi vừa đến nơi. Trên khuôn mặt của những người chiến sĩ Y dược đã nhễ nhại mồ hôi, lưng áo đã ướt đẫm vì nắng nóng nhưng đồng đội của tôi vẫn không chịu ngừng nghỉ, tận tình hướng dẫn khai báo cho tất cả người dân đi vào thành phố. Chúng tôi hoàn toàn có khả năng tiếp xúc với mầm bệnh, sợ, nhưng không ai chịu lùi bước. Có lẽ những tấm lòng tình nguyện, niềm tự hào khi là sinh viên Y dược Cần Thơ đã giúp chúng tôi vượt qua nỗi sợ của bản thân. Hơn nữa, chúng tôi còn có một người anh luôn luôn đồng hành bên cạnh chúng tôi. Là một giảng viên Y học cổ truyền của trường tất bật với công việc nhưng anh vẫn luôn ở bên động viên chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ. Từng lời an ủi: “Mệt không mấy đứa? Uống miếng nước nè rồi làm tiếp”, từng chai nước, từng bữa cơm anh luôn lo lắng cho chúng tôi khiến tôi thật sự cảm động về anh. Chúng tôi không cô đơn khi ở sát cánh bên mình không chỉ là một người thầy mà là một người anh luôn quan tâm, lo lắng cho đàn em! Và thế là từng ngày trôi qua, mặc cho cái thời tiết khắc nghiệt là những buổi trưa hè với cái nóng gần 38 độ, dưới những lều dã chiến được dựng tạm, chúng tôi vẫn cố gắng hoàn thành công việc. Khi hết đợt 2 tình nguyện, tất cả chúng tôi không ai muốn trở về, quyết ở lại để nhận nhiệm vụ tiếp theo. Bởi lẽ, khi mọi người cần chúng tôi, chúng tôi không thể quay lưng; niềm tin của thầy cô, niềm tự hào đã thôi thúc chúng tôi ở lại! Dù biết phía trước là muôn vàn khó khăn, là sự thiếu thốn khi phải xa nhà hàng chục cây số, đội chúng tôi vẫn có một niềm tin mãnh liệt rằng chúng ta sẽ thắng cuộc!


Lực lượng trực chốt kiểm tra y tế đo thân nhiệt cho người dân đi vào TP. Cần Thơ. Ảnh: CTV.

Những ngày ở Vĩnh Thạnh là những ngày chúng tôi được yêu thương, được đùm bọc, chia sẻ. Mọi thứ ở đây đều khó khăn, thiếu thốn. Thế nhưng điều chúng tôi nhận lại được là tình thương. Từng gói mì, từng chai nước, được cùng sống chung tại Trạm Y tế Thị trấn Vĩnh Thạnh, được các anh chị ở trạm y tế, các anh chị đoàn thanh niên địa phương ủng hộ, ai nấy trong chúng tôi cũng đều cảm thấy ấm lòng. Mười ba người chúng tôi không chỉ là đồng đội cùng hiên ngang nơi trận chiến ác liệt mà còn là những người anh em thân thiết chia sẻ ngọt bùi cùng nhau, động viên nhau vượt qua khó khăn, thiếu thốn. Nhiều lúc tôi cảm thấy họ không còn là những người bạn đơn thuần mà là những người con trong mái nhà chung với cùng một dòng máu đại học y dược đang sục sôi trong người! Không chỉ vậy, chúng tôi còn được quan tâm bởi Ban Giám hiệu nhà trường. Những cái vỗ vai động viên của thầy Hiệu Trưởng; những lời an ủi, tận tình hỏi thăm của cô Hiệu Phó đã tiếp thêm cho chúng tôi nguồn sức mạnh dồi dào. Thầy cô không ngại đường xa, công việc dở dang để xuống thăm chúng tôi khiến mọi người rất xúc động! Hơn nữa, chúng tôi cũng thật sự biết ơn các cấp, ban ngành đã luôn ủng hộ chúng tôi, tặng cho chúng tôi và các chiến sĩ tại chốt những phần quà mà không có giá trị nào có thể so sánh được…

Và thế rồi hai tuần cũng trôi qua. Thời gian sao trôi nhanh quá! Những cơn mưa đầu mùa làm lòng người tiếc nuối vì những kỷ niệm đã qua. Chúng tôi rất tự hào vì có thể nói chúng tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, mặc dù công việc của chúng tôi là nhỏ bé. Chúng tôi đã không chùn bước, đã mạnh mẽ vượt qua. Thế nhưng vẫn có một chút gợn buồn vì sắp xa nơi này. Thời gian không ngắn cũng không dài, đủ để những con người như chúng tôi sống những ngày chìm đắm với nhiệt huyết tuổi trẻ, được cống hiến hết sức mình vì lợi ích của mọi người!

Cơn mưa đầu mùa hạ khởi đầu cho một chiến dịch mới! Tôi chỉ mong rằng những tinh thần cao đẹp của sinh viên Trường Đại học Y dược Cần Thơ sẽ sáng mãi, sẽ cháy mãi và đó là những ngày ý trong đời sinh viên của chúng tôi không thể nào quên!


Trường Đại học Y Dược Cần Thơ đã kịp thời hỗ trợ các sinh viên tình nguyện thực hiện tốt nhiệm vụ cùng ngành chức năng trong công tác phòng, chống dịch COVID-19. Ảnh: CTV.



Văn Minh Khén - Sinh viên Trường Đại học Y Dược Cần Thơ