Những tinh thần thép giữa tâm dịch

04/09/2021

Lượt xem: 438

Hôm nay ngày 03/9/2021, cũng ngót nghét 2 tháng từ ngày mình bắt đầu tham gia đội hình chống dịch. Hôm đó ngày 1/7/2021, mình tham gia chi viện Đồng Tháp thân yêu. Rồi cũng kể từ ngày đó, mình cùng các đồng đội tại trường Đại học Y Dược Cần Thơ có mặt trên khắp các mặt trận miền tây từ Đồng Tháp, Vĩnh Long, rồi về lại Cái răng, Ninh kiều, đến chiến dịch Cần Thơ xanh và bây giờ mình đang có mặt tại Sài gòn tham gia chiến dịch HCM. Lâu lắm rồi mình mới có một ngày được nghỉ, để viết lại những cảm xúc của bản thân trên hành trình chống dịch.

Nhớ những ngày đầu đi chống dịch, cảm xúc lẫn lộn lắm, từ những bân khuân của lần đầu tham gia tuyến đầu chống dịch, đến những lo lắng của bản thân với thực tế bên ngoài, những khó khăn chực chờ sẵn ngoài thực chiến và hàng tá nổi sợ khác của tâm lý tuổi trẻ. Có nhiều người hỏi "sao can đảm thế, dịch không ở nhà cho chắc" mình không biết lúc ấy cảm giác như thế nào nữa chỉ nghe trong đầu mách bảo là phải đi, còn lí do có thể trả lời rằng: "Nếu ai cũng muốn được an toàn thì ai sẽ đi đến những chỗ nguy hiểm". Nên tôi quyết định ngay là sẽ cùng đồng hành với miền nam thân yêu.

Riêng lần này khi tham gia chiến dịch, Trường chia làm 3 nhóm hỗ trợ TP Hồ Chí Minh, phân bố ở 03 quận huyện là huyện Cần giờ, Quận 4, và Quận 11. Cả nước đều biết TP HCM đang là điểm nóng của dịch, mình bước lên xe đến Sài gòn với một sự lo lắng gấp bội, một chiến trường cam go hơn, khắc nghiệt hơn, lại nguy hiểm hơn rất nhiều, có thể là sẽ bước khỏi vùng an toàn nhưng mình vẫn quyết định tham gia. Mang trên mình là cầu vai của sinh viên trường Đại học Y Dược Cần Thơ tôi thấy mình có trách nhiệm với bản thân và xã hội. Trên tinh thần quyết tâm, và nhiệt huyết của bản thân cũng như được bạn bè thầy cô động viên, mình cùng đồng đội đến sài gòn với một tinh thần và mục đích duy nhất là mở rộng vùng xanh và đem lại sự an toàn cho người dân thành phố.

Ngày đầu tiên làm việc, mọi thứ khác xa những gì tôi cùng đồng đội đã làm ở các mặt trận khác, tự mình cảm nhận được sự nguy hiểm nơi đây. Nhưng rất may mắn là được các cô, chú đoàn thể tại địa điểm hợp tác và chăm lo, nên cả đoàn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ, mặc dù sai sót là khó tránh khỏi nhưng cả đoàn luôn đảm bảo an toàn và mục tiêu của chiến dịch.

image001.jpg

Sinh viên Nguyễn Minh Trung, thực hiện công tác lấy mẫu xét nghiệm cộng đồng tại ấp Bình Thuận, xã Bình khánh, huyện Cần Giờ, TP Hồ Chí Minh

Nói về thử thách và lòng dũng cảm của cả đoàn thì mình xin dành cho cả đội 100 điểm, đôi khi bạn sẽ gặp những việc ngoài ý muốn như người dân không hợp tác, lớn tiếng với đội thực hiện nhiệm vụ, hay là thời tiết nắng mưa đột ngột thất thường, mắt cay xè vì mồ hôi cứ tuôn ra như thác, ướt đẫm cả áo, cái cảm giác phải mặt PPE trong mấy tiếng đồng hồ liên tục dưới cái hanh nóng của nắng gắt, hay những khi kiệt sức phải ngồi lại một lúc mới tiếp tục làm việc được, và cũng có những lúc mệt mõi chỉ muốn ngã ngay xuống đất để nghỉ ngơi nhưng chúng tôi phải cố gắng từng chút một, tự đấu tranh với bản thân và lí trí để giữ một tinh thần cực tốt làm việc, sau cả ngày làm việc cả đoàn gặp nhau ở chỗ nghỉ tập trung, nhìn ai cũng rất mệt mõi, như chẳng còn chút sức nào nữa, chúng tôi vừa tắm xong là có thể nằm lăn ra ngay và chuyện sau đó là ngủ không biết gì nữa, có bạn thì ngồi tại chỗ vì đuối sức, nhìn các bạn mệt nhưng tôi vẫn thấy một ý chí kiên cường trong những ánh mắt đó. Nếu như lúc đó có một cuộc gọi nào đến cần chúng tôi, thì tôi chắc chắn 100% cả đoàn sẽ lại hăng hái lên đường, những lúc ấy mệt mõi ấy thì những lời động viên lẫn nhau đã giúp chúng em thực hiện tốt nhiệm vụ, trong đoàn còn có những thầy cô lớn tuổi cũng rất hăng hái sát cánh cùng chúng mình, luôn là đầu tàu vững chắc để cả đoàn vượt khó khăn, thử thách, tập thể như một khối đoàn kết, tự an ủi nhau như một món ăn tinh thần để cùng nhau chiến thắng đại dịch.

Em nghỉ nếu Sài Gòn đã là điểm nóng thì chúng ta phải giữ được một cái đầu thật lạnh để chiến đấu tới cùng, làm sao đánh đuổi được giặc covid, đó là mục tiêu của cả nước hay là tất cả tâm tư của một tình nguyện viên như mình, nếu được lựa chọn thì mình sẽ chọn đi đến cùng với tất cả sự tự tin và lòng quyết tâm cao độ đẩy lùi đại dịch.

Còn cảm giác mà bây giờ mình thấy nhớ nhất là "nhớ nhà" từ lúc nghỉ tết rồi lên Cần Thơ đến nay mình chưa được về quê, có những hôm mẹ không ngủ được mà gọi mình, nghe giọng thôi cũng biết mẹ đang khóc vì lo lắng hôm nói là con sẽ đi sài gòn mẹ đã dặn dò rất nhiều và luôn dành những lời động viên cho con. Nếu được nói con muốn gửi đến mẹ và ba ở nhà là con vẫn rất khỏe, và an toàn, mong sớm hết dịch, Sài gòn hết bệnh, Cần Thơ mình mau khỏe, rồi con sẽ về thăm ba mẹ, thăm nhà của mình, con nhớ mọi người nhiều.

image001.jpg

Minh Trung cùng đồng đội là sinh viên trường Đại học Y dược Cần Thơ tại ấp Bình Thuận, xã Bình khánh, huyện Cần Giờ, TP Hồ Chí Minh

Cuối cùng mình hy vọng cả nước sẽ chung tay, mỗi người một chút sức để cùng nhau đẩy lùi dịch bệnh, mang lại cuộc sống bình thường mới cho cả nước mình, để tết này, mỗi gia đình sẽ lại được đông đủ, yên vui. 

Tôi, Nguyễn Minh Trung, sinh viên YHDP năm thứ 6 Trường Đại học Y Dược Cần Thơ

Cần giờ, 15h45 ngày 03/9/2021


Nguyễn Minh Trung, sinh viên YHDP năm thứ 6