Những vết hằn trên mặt

07/10/2021

Lượt xem: 281

Vết chân chim trên đôi mắt mẹ là vì lo cho con mỗi tối, vết chai sạn trên đôi tay cha vì nuôi con lớn từng ngày. Còn vết hằn trên khuôn mặt tôi là vì tôi đi đã đi vào đại dịch - một cuộc chiến không thuốc súng thời bình. Phường Bùi Hữu Nghĩa, quận Bình Thủy là nơi mà tôi làm nhiệm vụ trong Chiến dịch Cần Thơ xanh đợt 2. Lần này đặc biệt hơn những lần trước vì chúng tôi sẽ lấy mẫu xét nghiệm lưu động đến từng hộ gia đình. Một thách thức mới được đặt ra và cũng là một trải nghiệm mới cho tôi và các đồng đội.

Với hàng loạt dụng cụ nào là hộp Covid-Test, nào là găng tay, bình cồn,... Chúng tôi thay phiên nhau nghỉ cách vừa phải đem đầy đủ dụng cụ, vừa phải di chuyển thật nhanh. Và vì thế người bạn đồng hành vô cùng đặc biệt đã ra đời: Chiếc xe lưu động được cán bộ địa phương chính tay thiết kế, lắp ráp sao cho phù hợp với mục đích xét nghiệm từng nhà dân. Để di chuyển nhiều mà vẫn an toàn, chúng tôi thống nhất sẽ mặc PPE cấp 3 và dĩ nhiên không thể thiếu lá chắn thép của đội ngũ xét nghiệm - Khẩu trang N95. Sở dĩ gọi là N95 vì khi được đeo đúng cách, khẩu trang này có thể ngăn chặn được ít nhất 95% vi khuẩn có trong không khí. Một sự kết hợp hoàn hảo như bức tường lửa được dựng lên để bảo vệ người nằm bên trong nó, nhưng chính bức tường đó cũng đã thiêu đốt chúng tôi.

image001.jpg 

Kỷ niệm cùng đồng đội

Ánh nắng thường ngày ôm trọn những mái nhà, hàng cây, nay cũng ôm trọn những chiến sĩ áo trắng vào lòng. Quên sao được những giọt mồ hôi của mình và đồng đội rơi ngày nắng cháy, lưng áo ướt đẫm, đôi mắt cứ nhắm chặt vì cay mà không thể dụi vào. Có khi mệt nhoài, có khi chúng tôi cũng dừng lại ngồi bên vệ đường để đôi chân đỡ mỏi, thế nhưng sau tất cả, chúng tôi lại tiếp tục đẩy chiếc xe với tinh thần lạc quan hơn bao giờ hết. Qua không biết bao nhiêu là ngõ hẻm, khi những mẫu gộp đã chất đầy chiếc thùng đựng môi trường xét nghiệm cũng là lúc bánh xe dừng lăn ở nhà cuối cùng. Đó cũng là lúc chúng tôi cởi bỏ PPE và kết thúc nhiệm vụ của nó một cách thật vẻ vang. Lần nào cả đám cũng đều phá lên cười vì nước da ai nấy cũng đã bắt đầu ngâm lại, vầng trán chi chít vết hằn, hai bên má và sống mũi đỏ ửng vì anh bạn N95 siết chặt để bảo vệ đường hô hấp. Đau lắm chứ, đặc biệt phần tai vì đeo khẩu trang mãi mà đã xuất hiện nhiều vết xước, nhưng chúng tôi không hề buồn một tí nào cả. Những giọt mồ hôi chúng tôi rơi xuống đã gieo lên bao mầm hy vọng, tin tưởng vào một ngày mai không còn dịch bệnh. Bởi thế, chẳng thành công, hạnh phúc nào lại dễ dàng có được mà không phải đổ những giọt mồ hôi!

 Tôi yêu những vết hằn trên mặt mình, yêu làn da cháy lên vì nắng và yêu cả đôi bàn tay khô lại vì cồn, bởi chúng như tấm huy chương cho sự cống hiến của tôi, cũng như dấu ấn cho một phần thanh xuân này. Chúng tôi hi vọng mỗi lần khoác lên mình bộ PPE ấy sẽ là mỗi lần ươm nên một mầm xanh cho Cần Thơ, để thành phố này mau chóng trở lại màu xanh vốn có của nó. Tôi sẽ không bao giờ quên được những ngày tháng vì Tổ quốc mà quên mình, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.


Bùi Ngọc Bảo Trân - YHCT khóa 45