Quyết tâm và quyết thắng
Lượt xem: 92
Mỗi lần nghe những giai điệu này, trong lòng tôi lại bùng lên ngọn lửa ý chí và niềm nhiệt huyết lớn lao của tuổi trẻ. Là một sinh viên y, khi cả thế giới nói chung và Việt Nam nói riêng đang từng ngày, từng giờ căng mình lên chống dịch covid-19. Một dịch bệnh quái ác cướp đi mạng sống của hàng ngàn người trên đất nước tôi, phần còn lại thì phải ở nhà để hạn chế dịch lây lan, không thể đi làm nên cuộc sống rơi vào hoàn cảnh vô cùng khốn khó.
“Áo trắng xin mạnh mẽ lên kiên cường thêm qua hằng đêm
Vì mọi người vẫn luôn trao niềm tin lên đôi vai suốt bao ngày”
Bài hát Covid nhanh đi đi- ICM TEAM
Mỗi lần nghe những giai
điệu này, trong lòng tôi lại bùng lên ngọn lửa ý chí và niềm nhiệt huyết lớn
lao của tuổi trẻ. Là một sinh viên y, khi cả thế giới nói chung và Việt Nam nói
riêng đang từng ngày, từng giờ căng mình lên chống dịch covid-19. Một dịch bệnh
quái ác cướp đi mạng sống của hàng ngàn người trên đất nước tôi, phần còn lại
thì phải ở nhà để hạn chế dịch lây lan, không thể đi làm nên cuộc sống rơi vào
hoàn cảnh vô cùng khốn khó. Trong lúc này đây, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt
vào ngành y tế, những chiến sĩ áo trắng đang ngày ngày chiến đấu với dịch
bệnh, họ đặt niềm tin tha thiết vào những con người ấy, mong những chiến
sĩ ấy có thể mang cuộc sống của họ trở lại bình thường. Tôi biết, được tin yêu
và tôn trọng là một điều hết sức trân quý, nhưng khi quá nhiều niềm tin đặt lên
vai các chiến sĩ áo trắng, công việc phải làm hằng ngày quá tải, sức lực cũng
ngày càng giảm dần, những con người mạnh mẽ nhất, cũng phải rơi nước mắt. Nhưng
những y bác sĩ vẫn đứng đó, vẫn chiến đấu, dù cho có mệt mỏi hay suy sụp như
thế nào đi chăng nữa. Chính vì hiểu những điều mà những người thầy, những
người bạn đang chiến đấu ngoài tiền tuyến của tôi đang trải qua, tôi quyết định
sẽ đăng kí tham gia chống dịch, kề vai chiến ddaaud cùng họ . Dù tôi biết công
sức của tôi chẳng thấm là bao, nhưng dù nhỏ nhoi, nhưng có thể giúp được phần
nào đó cho cộng đồng, tôi vẫn sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ.
Đội Xuân Khánh bắt đầu
di chuyển từ ủy ban phường đến nơi lấy mẫu
Khi chiến dịch lấy mẫu
cộng đồng Cần Thơ Xanh 2 được phát động, tôi lập tức điền tên mình vào danh
sách ra quân. Gọi điện về nhà trình bày với mẹ dự định và nguyện vọng của mình,
tôi rất mừng vì mẹ thậm chí không cản tôi, còn ủng hộ tôi nhiệt tình. Vô cùng
xúc động, tôi chỉ biết cảm ơn mẹ, cảm ơn vì đã để con đi tình nguyện, cảm ơn vì
đã để cho con có thể nghĩ vì cộng đồng thay vì nghĩ cho riêng mình. Khi
bạn bè tôi được phân công tỏa ra khắp các quận huyện Cần Thơ để làm nhiệm vụ,
tôi lại được ở lại trung tâm thành phố, thực hiện lấy mẫu ở phường Xuân Khánh,
quận Ninh Kiều.
Ngày đầu làm việc, với tôi, vô cùng mới lạ. tôi chưa quen với việc lấy mẫu bằng que tăm bông, nên tốc độ lấy rất chậm. Khi hướng dẫn người dân ngồi tư thế cho đúng để lấy dịch tỵ hầu được thuận lợi, tôi cũng tỏ ra vô cùng lúng túng và không biết nói sao cho họ hiểu rõ ràng nhất. Thậm chí, vì là ngày đầu tiên mặc PPE, tôi cũng rất nhanh chóng bị đuối sớm và rất chóng mệt, vì vậy, chỉ tiêu ngày đầu tiên của nhóm tôi chưa đạt. Nhưng leader của tôi là một bạn vô cùng tốt và hiền lành, không một lời trách mắng hay thúc giục, bạn chỉ nhẹ nhàng động viên tôi, bảo tôi làm vài hôm nữa sẽ nhanh chóng quen thôi. Nhờ những lời động viên ấy, cộng thêm thạo việc theo từng ngày, tôi bắt đầu tự tin hơn rất nhiều, và tiến độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cả đội sau khi hoàn
thành nhiệm vụ tại kí túc xá Đại Học Cần Thơ
Ông cha ta dạy rất phải,
“ ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn” . Thật vậy, khi tôi đi ra khỏi sách vở và
những kì thi liên tiếp ở trường y, bước ra ngoài cộng đồng, tôi mới học được
những điều mà trang sách không hề dạy bảo. Đó chính là sự đồng cảm và học cách
tạo ra động lực để hành động tạo ra nhiều giá trị. Trong lúc rong ruổi trên
những con hẻm nhỏ hun hút để làm nhiệm vụ, tôi gặp rất nhiều người, bắt gặp
nhiều hoàn cảnh. Nhờ vào báo chí và mạng xã hội, tôi cũng biết được rằng đồng
bào chúng ta đang trải qua những ngày tháng vất vả và đầy nước mắt nhất trong
suốt cuộc đời họ, nhưng tôi vẫn chưa hiểu một cách chân thật nhất những gì họ
phải trải qua.
Tôi gặp người phụ nữ ấy khi ca làm việc của tôi trong buổi hôm ấy gần kết thúc, nhà cô ấy ở sâu trong con hẻm nhỏ, là căn nhà cuối cùng mà chúng tôi cần phải lấy mẫu. Chị bên phường cử đi hỗ trợ chúng tôi đã thông báo cho nhà ấy chuẩn bị trước, nhưng dù chúng tôi đã đợi rất lâu, nhưng chẳng ai chịu bước ra cả. Một phần vì mệt, một phần vì đói, nên chúng tôi mất kiên nhẫn và trở nên bực bội vô cùng. Hồi lâu, có một người phụ nữ bước ra. Dù trạc tuổi trung niên nhưng cô ấy cư xử như một đứa trẻ con vậy, lúc ngồi xuống cho chúng tôi lấy mẫu, miệng vẫn luyên thuyên không ngừng nghỉ. Qua những lời nói có phần vụng về và lộn xộn ấy, chúng tôi nhận ra có lẽ cô không giống như những người bình thường khác, vừa mới phẫu thuật cách đây không lâu. Trong nhà bà ấy vẫn còn một người mẹ già, không tiện đi đứng. Căn nhà nhỏ xiêu vẹo nơi hai mẹ con nương thân là do bên phường họ xây cho. Gia cảnh nghèo khó, cuộc sống bình thường đã vô cùng vất vả, nay dịch covid-19 bùng phát, họ lại càng khó khăn hơn gấp bội phần. Nhưng dù như vậy, cô ấy vẫn rất hồn nhiên và vô tư, có lẽ, ông trời đã lấy đi của cô một vài thứ, nhưng lại cho cô cái khả năng đối mặt với khổ đau theo một cách hạnh phúc hơn người khác.
Cả đội lên đường trở về
nghỉ ngơi sau một ngày làm nhiệm vụ
Trở về từ buổi lấy mẫu
hôm ấy, lòng tôi càng thắt chặt thêm ý chí quyết tâm hơn nữa, tôi muốn cống
hiến hết sức mình, để giành lại bình yên cho những người đang sống một cách vất
vả và khó khăn ngoài kia. Dù cho gian khổ như thế nào đi chăng nữa, tôi
tin chắc rằng những nhân viên y tế, những y bác sĩ sẽ không bao giờ lùi bước
trước covid, quyết tâm và thề rằng sẽ quét sạch dịch bệnh ra khỏi Việt Nam vào
một ngày không xa.
Nguyễn Xuân Bình – YR Khóa 44