Sài Gòn - Những điều con chưa kể
Lượt xem: 1310
Khi viết những dòng này, con đang ở Sài Gòn trong những ngày lửa cháy, nơi dịch bệnh đang hoành hành ác liệt nhất. Đã 5 tháng rồi con vẫn chưa về thăm nhà. Con vẫn còn nhớ, ngày con gọi điện về báo bố mẹ quyết định lao vào tâm dịch cũng là ngày lễ Vu lan báo hiếu.
Ngày
lễ thể hiện lòng kính yêu với bậc sinh thành lại là ngày con làm mẹ phải khóc,
bố cũng rưng rưng. 23 năm được bố mẹ yêu thương và bảo bọc chưa kịp đền đáp thì
con đã làm bố mẹ rơi nước mắt bao nhiêu lần. Nhưng bố mẹ biết không, những lời
bố nói tiễn con đi “Nghề này của con nó thế, giờ là lúc con đền đáp một phần
công sức cho đất nước, bố mẹ sẽ luôn là hậu phương vững chắc cho con” luôn là
điểm tựa tinh thần cho con thúc đẩy con hướng về phía trước.
Con
cũng sợ lắm bố mẹ à. Nhưng trái tim con cũng đau lắm khi thấy những nhân viên y
tế, bộ đội, công an, tình nguyện viên ăn vội vàng bữa cơm, làm việc đến kiệt sức
để rồi gục ngã nơi vệ đường, mang bụng bầu nhưng vẫn xông pha nơi tiền tuyến,
thấy những gia đình người còn người mất, người đầu xanh kẻ đầu bạc, sản phụ F0,
những mạng sống ấy bị Covid tước đi một cách tàn nhẫn. Con khao khát muốn đi vì
tình yêu với tổ quốc, vì để xứng đáng với màu áo blouse con chọn và hơn hết là
để bảo vệ gia đình con yêu ở hậu phương.
Đoàn
xe chúng con rời Cần Thơ vào một trưa hè nắng chói, từng vòng quay bánh xe lăn
dần xa rời bóng dáng các thầy cô phía sau vẫy tay ngóng trông cho đến khi khuất
hẳn bóng. Sài Gòn chào đón bọn con bằng một trận mưa chiều. Khác lắm bố mẹ ạ.
Đó không còn là Sài Gòn sầm uất hoa lệ và nhộn nhịp mà con nhớ, Sài Gòn giờ đây
buồn và yên tĩnh đến lạ. Hàng quán nhộn nhịp ngày nào giờ đây đóng cửa, những nẻo
đường từng chật kín xe lưu thông qua lại giờ đây vắng bóng, chỉ thấy xe cấp cứu
và xe quân đội lao băng băng trên đường. Dưới những mái lều dã chiến, con thấy
màu áo vàng, áo xanh của các chiến sĩ công an, bộ đội. Ngày bọn con đến, mưa
rơi càng làm Sài Gòn thêm buồn.
Đội
7,8 lên đường làm nhiệm vụ tại Quận 11, TP Hồ Chí Minh
Bố
mẹ à, phải đặt chân lên thành phố này mới hiểu được những thứ mà không thể nào
truyền tải hết. Ngày qua ngày chúng con càng thấu hiểu và trân trọng hơn giọt mồ
hôi lăn trên trán, ướt đẫm lưng áo dưới cái nắng ban trưa gay gắt hay giọt nước
mưa hoà lẫn nước mắt trước những cơn mưa đến đột ngột, xối xả. Mỗi khi mặt trời
lên quá đỉnh đầu, con và các bạn, các anh chị lại rảo vội bước chân đi từ những
ngôi nhà nơi mặt đường lớn đến những con hẻm nhỏ để đi lấy mẫu cộng đồng. Nguy
hiểm lắm chứ bố mẹ ơi. Từ vùng xanh cho đến vùng cam, vùng đỏ có vùng nào mà bước
chân bọn con không đi đến đâu? Bọn con tiếp xúc với F0 nhiều lắm chứ. Nhưng bố
mẹ đừng quá lo lắng nhé. Những ngày tháng chống dịch ở Cần Thơ đã trở thành
kinh nghiệm quý giá, những bài học mà thầy cô hết lòng tập huấn cho bọn con giờ
đây trở thành lá chắn bảo vệ cho bọn con. Thầy cô như những người cha, người mẹ
chăm lo cho từng đứa con nhỏ. Trường lo cho chúng con từng ly từng tí, từ trang
phục phương tiện phòng hộ cá nhân sao cho an toàn nhất cho đến bữa ăn dinh dưỡng,
giấc ngủ thoải mái. Thầy cô đã giúp cho chúng con, những đứa trẻ đang trở thành
người lớn cảm giác được an toàn, được yêu thương khi phải đặt chân đến một mặt
trận mới, khắc nghiệt và nguy hiểm hơn. Chăm lo cho bọn con mọi thứ chu toàn
như thế nào có dễ dàng, dường như chỉ trong mấy tuần ngắn ngủi, con thấy tóc thầy
cô lại thêm bạc rồi.
Bố
mẹ biết không, những trưa hè nắng như đổ lửa, mặc bộ PPE suốt cả buổi, hướng dẫn
thao tác cho từng người dân, bọn con dù đã quen nhưng nhiều lúc vẫn cảm thấy
như muốn gục ngã, cổ họng thì khô cháy để rồi khi cởi bộ đồ đó ra; mồ hôi đã ướt
đẫm vầng trán, thấm ướt tấm lưng áo. Đôi khi, trời đổ cơn mưa bất chợt, bọn con
lại chạy vội tìm chỗ trú mưa để rồi khi không tìm được chỗ trú, cả đám ướt lướt
thướt làm việc tiếp. Sài Gòn lúc mưa lúc nắng, lòng người khi buồn khi vui. Bố
mẹ à, ở nơi này, con và các bạn cảm nhận sâu sắc hơn tình cảnh hiện giờ của
thành phố, càng hiểu hơn sự nghiệt ngã và mất mát mà những người con nơi đây
đang phải gánh chịu. Ranh giới của sự sống và cái chết tại thành phố này sao thật
mong manh, người ra đi để lại nỗi đau không kể xiết cho người ở lại. Con còn nhớ,
những lần con đến nhà người dân lấy mẫu, tận mắt chứng kiến nhiều bệnh nhân thở
máy một cách đầy khó nhọc. Con cũng không thể nào quên lời của những người dân
con đã hỏi, cái cách mà họ thông báo nhẹ tênh: “ Nhà cô/chú có mấy người mà giờ
có 1, 2, thậm chí 3 giờ đây chết vì Covid rồi” nhưng đôi mắt thì đỏ hoe và giọng
nói thì run rẩy kiềm nén. Những câu chuyện cấp cứu trong đêm cho bệnh nhân để rồi
chứng kiến bệnh nhân ra đi được các anh chị trạm y tế kể lại trong bất lực, tất
cả đều khiến bọn con chết lặng. Các anh chị ở trạm vất vả lắm, đôi mắt đỏ ngầu
hằn sâu sự mỏi mệt của nhiều tháng liền ăn vội vàng chẳng tròn bữa, giấc ngủ
cũng chỉ là chợp mắt thoáng qua. Lực lượng y tế vốn mỏng nay phải oằn gánh trọng
trách nặng nề, mỗi ngày đều dùng nghị lực, cái tâm với nghề để vượt qua giới hạn
của bản thân vì nhân dân đất nước. Chắc chắn đây là lý do mà ai cũng gọi họ là
anh hùng, là thiên thần bố mẹ nhỉ.
Đội
7,8 phường 4 quận 11, TP Hồ Chí Minh trao quà cho hộ có hoàn cảnh khó khăn
Nhưng cũng có những giọt nước mắt rơi vì hạnh
phúc bố mẹ ơi. Những ngày con đi lấy mẫu xét nghiệm, thông báo kết quả âm tính
cho hộ dân có F0, họ cảm ơn mà giọng run rẩy, đôi mắt lấp lánh ánh cười qua lớp
khẩu trang, bọn con sao mà vui quá. Khi hỗ trợ tiêm vaccine, cầm mũi tiêm bé nhỏ
trên tay mà con thấy sao thật nặng. Không nặng sao được vì đó là công sức của
bao người cùng cố gắng, là từng đồng tiền tiết kiệm mang nặng tấm lòng nhân ái,
là niềm vui và hạnh phúc của biết bao hộ gia đình. Chỗ tiêm nó lạ kỳ lắm, người
tiêm, người được tiêm không ai là không tràn ngập niềm vui. Mà con thấy sao đất
nước mình kỳ lạ quá bố mẹ ơi. Một đất nước nhỏ bé đang phát triển, kinh tế còn
nhiều khó khăn, hạn chế mà lại giàu tình yêu thương đến thế. Càng khó khăn,
càng gian khổ tình người lại càng tỏa sáng. Con vẫn còn nhớ lúc miền Trung lao
đao vì mưa lũ, hai miền Nam Bắc người dân chung tay giúp đỡ, khi miền Bắc có dịch
miền Trung và miền Nam sẵn lòng chi viện, để rồi giờ đây khi miền Nam lên tiếng
thì hai miền Bắc Trung trả lời. Những ngày chống dịch vừa qua, con gặp những
người đồng đội mới - những tình nguyện viên, chiến sĩ quê trải dài từ bắc vào
nam: từ Đại học Y dược Thái Bình, Đại học Y dược TP. Hồ Chí Minh, Học viện cán
bộ cho tới Học viện quân y, Sư đoàn 309. Bao nhiêu con người với bấy nhiêu ngữ
điệu vùng miền khác nhau cùng mang một trái tim hướng về miền Nam ruột thịt, để
giúp một phần công sức chữa lành cho Sài Gòn. Ở đây, con cũng chứng kiến những
đoàn xe của các tỉnh thành khắp các miền lao băng băng trên đường, chi viện cho
thành phố mang tên Bác. Những đoàn xe đâu phải chở đơn thuần chỉ là rau củ, thực
phẩm đâu hả bố mẹ mà đó là tình đoàn kết tương thân tương ái, nghĩa đồng bào
cao đẹp “Lá lành đùm lá rách” của dân tộc mình. Ngoài công việc chuyên môn, con
và đồng đội có tham gia phụ giúp các anh chị cô chú ủy ban nhân dân phường 4,
quận 11 hỗ trợ phân phát rau củ, phần quà cho người dân và hộ có hoàn cảnh khó
khăn. Các cô chú anh chị ai cũng vất vả, chăm lo cho người dân bằng cả tấm
lòng, nhiều khi chỉ ăn vội vàng bữa cơm. Dưới sự phân công của họ, bọn con phụ
nhặt từng búp rau, gói từng phần quà, đong từng bao gạo đưa đến tận nhà, tận
tay các hộ trong địa bàn. Bọn con sao mà vui quá bố mẹ à. Cảm giác từng bước
chân chúng con đi, từng phần quà chúng con cầm nặng trĩu bao yêu thương san sẻ
mà đồng bào mình giành cho nhau. Người nhận quà ai cũng xúc động, vì đại dịch
này mà sống khó khăn vất vả, nên nhận được phần quà hỗ trợ nhiều người tay run
run lau dòng nước mắt. Vừa thương vừa mừng cho họ bố mẹ ơi.
Đội
7,8 phường 4 quận 11, TP Hồ Chí Minh trao quà cho hộ có hoàn cảnh khó khăn
Nếu
giờ đây được lựa chọn lại lần nữa, con vẫn sẽ lựa chọn lên đường đến với thành
phố mang tên Bác này. Vì những ngày chống dịch ở đây, con nhận được quá nhiều.
Con cũng nhận ra bản thân mình giàu có biết bao nhiêu. Con có tuổi trẻ, đã được
tiêm hai mũi vaccine, có một gia đình đầy đủ luôn yêu thương con ở phía sau làm
hậu phương tinh thần. Con nhận được một đội tuyệt vời với những đồng đội giờ
đây như anh chị em ruột thịt trong nhà, con được các thầy cô yêu thương chăm
sóc, được các anh chị bên phường lo cho thật nhiều bữa cơm ngon, săn sóc như đứa
em nhỏ. Và con được cháy hết mình vì màu áo blouse trắng con chọn, chỉ mong sao
công sức nhỏ nhoi của mình có thể giúp được phần nào cho các anh chị đang phải
quá tải và kiệt sức có thêm dù chỉ là một chút thời gian nghỉ ngơi, những người
dân đang khốn khổ có thể nở thêm một nụ cười, và thành phố Hồ Chí Minh mà con
nhớ có thể sớm trở lại màu xanh, để lại là nơi cưu mang ở lại và yêu thương của
bao người.
Đội
7,8 phường 4 quận 11, TP Hồ Chí Minh chụp ảnh cùng nhân viên trạm y tế
Từ
tận trái tim mình con cầu mong và luôn tin Việt Nam mình rồi sẽ hết dịch, và
thành phố Hồ Chí Minh sẽ sớm khỏe lại thôi.
Con
yêu đất nước và bố mẹ rất nhiều!!!
Con
của bố mẹ
Sinh viên Cao Thị Phương Thảo, lớp YN khóa 43, Trường Đại học Y dược Cần Thơ