Sài Gòn - Những ngày thương đến… nhớ

07/10/2021

Lượt xem: 555

Ngày 27 tháng 08 năm 2021, Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác hừng hực quyết tâm pha chút sự hồi hộp khi đặt chân lên chuyến xe để đến hỗ trợ TP. Hồ Chí Minh trong thời điểm chống dịch covid-19 vô cùng khó khăn, nguy hiểm tại nơi đây TP. Hồ Chí Minh vẫn luôn được biết đến với một tên gọi khác, đó là: Sài Gòn nghĩa tình. Thành phố với hai mùa mưa nắng trước giờ vẫn bao dung, chở che cho biết bao người, giờ thành phố ốm rồi, những người “lấy phố làm nhà”, nhọc nhằn bám đường mưu sinh biết đi về đâu? Ngày đầu đặt chân đến Sài Gòn, trước mắt tôi không còn là một Sài Gòn hoa lệ, náo nhiệt suốt ngày đêm, mệnh danh là “Thành phố không bao giờ ngủ”. Thế nhưng Sài Gòn trước mắt tôi ngày hôm ấy bỗng dưng chùng xuống trầm mặc và đìu hiu.

image001.jpg

Đội 7 - phường 2, quận 4, TP. HCM cùng nhau tham gia mẫu xét nghiệm cộng đồng

 

Dịch Covid-19 thời gian qua diễn biến tại TP.HCM vô cùng phức tạp, tốc độ lây lan nhanh, biến chủng mạnh hơn, vì thế, nơi đây đón thêm biết bao người con từ các vùng miền khác đến đây để hỗ trợ, “bảo vệ, săn sóc” để Sài Gòn mau “khỏi bệnh”. Và tôi biết tôi không chiến đấu một mình…

Khi đến Thành phố Hồ Chí Minh chống dịch, hàng ngày chúng tôi đi đến từng nhà người dân lấy mẫu test Covid nên sẽ phải đối mặt tiếp xúc với rất nhiều F0, F1. Tôi và các anh chị trong đội sẽ cùng nhau di chuyển đến các nhà, cộng với thời tiết Sài Gòn nắng cháy xen lẫn mưa giông nên công việc cũng không hề nhẹ nhàng. Kết thúc ngày làm việc, ai nấy đều ướt sũng người trong bộ đồ bảo hộ, thực sự là một khó khăn lớn trong những ngày nắng nóng, hơi thở làm mờ đi kính chắn trong quá trình làm việc suốt 4-5 tiếng.

Mỗi ngày làm việc chỉ hy vọng rà soát được hết được những ca lây nhiễm trong thời điểm dịch bệnh vô cùng phức tạp. Có hôm thì nắng cháy, có hôm lại mưa giông, thời tiết Sài Gòn mùa này thất thường như thế khiến cho cả đội trong những ngày làm việc cật lực cũng dần thấm mệt. Những lúc như vậy, tuy mệt mỏi, nhưng cả đội vẫn luôn động viên tinh thần lẫn nhau : Cố lên, Sài Gòn sắp khoẻ lại thôi !!! 

image001.jpg 

Sinh viên tình nguyện trường Đại học Y Dược Cần Thơ cùng các anh quân y tại trạm y tế phường 2, quận 4, TP.HCM

 

Kể từ ngày tôi đặt chân đến đây chưa bao giờ tôi cảm thấy mình cô đơn trong chuyến đi này. Bởi xung quanh tôi có những người đồng đội là người anh người chị hết mực, quan tâm chỉ dạy, giúp đỡ trong quá trình làm việc, vì tôi là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội. Sẽ có những lần làm sai, thế nhưng anh chị trong đội vẫn ân cần, chỉ dạy lại rất nhiệt tình. Vì vậy mà tôi luôn biết ơn với tình cảm mà các anh chị dành cho mình. Cả đội luôn quan tâm xem nhau như anh em trong nhà và luôn giành thời gian để động viên khích lệ tinh thần lẫn nhau trong những lúc mệt mỏi nhất.

 

 Đồng hành cùng chúng tôi còn có thầy cô luôn quan tâm chỉ bảo, dõi theo từng chặng đường nhằm đảm bảo an toàn cho chúng tôi, chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ cho cả đoàn. Sau vài ngày ổn định, chúng mình nhận được sự thăm hỏi, động viên và những vật dụng cần thiết từ  lãnh đạo nhà trường,  lãnh đạo địa phương và các nhà hảo tâm trao tặng. Chính những lời động viên, hỏi han, quan tâm ấy đã tiếp thêm cho những tình nguyện viên trường Đại học Y dược Cần Thơ cũng như sinh viên trên cả nước có thêm sức mạnh, ý chí nghị lực, lan toả nhiệt huyết tuổi trẻ bằng những hành động ý nghĩa, chung tay chiến thắng đại dịch Covid để Sài Gòn hoa lệ mau trở lại nhịp sống thường ngày. 

image001.jpg 

Đội 7 - Phường 2 Quận 4 TP.HCM

 

Bên cạnh những vất vả ấy, chúng tôi lại tìm thấy được niềm vui, niềm hạnh phúc nho nhỏ từ nụ cười, từ những lời cảm ơn chân thành cùng sự yêu mến nồng ấm của người dân đất cảng nơi đây. Mọi người rất dễ thương, lúc nào cũng lo chúng tôi vất vả, thiếu thốn nên sau mỗi buổi làm việc lại gửi những món quà cho cả đội, nào là nước, bánh tráng trộn,trái cây….Không những vậy, cô chú còn quan tâm hỏi han rằng:” tụi con có mệt nhiều không; đi xa vậy có nhớ nhà, nhớ mẹ không; cảm ơn tụi con đến đây nhen..”. Nghe thật ấm lòng biết bao!

 

image001.jpg 

Sinh viên tình nguyện trường Đại học Y Dược Cần Thơ cùng các anh tình nguyện viên tại uỷ ban nhân dân phường 2, quận 4 TP.HCM

 

Hôm nay, ngày 01 tháng 10 năm 2021, 

Vậy là chính thức tạm biệt Sài Gòn rồi! Cảm giác trong tôi thật rối bời, vui mừng nhưng xen lẫn một chút tiếc nuối. Vui vì số ca nhiễm tại đây đã giảm rất nhiều. Nhưng lại có chút tiếc nuối, một chút nhớ thương đến Sài Gòn khi bây giờ phải tạm rời xa nơi đây, xa anh chị nhân viên y tế vô cùng nhiệt huyết tại trạm y tế phường 2, những anh chị rất dễ thương trong đội, và nhất là các chị ở trường Cao đẳng Y tế Bạch Mai. Chính tại nơi đây họ đã cho tôi rất nhiều thứ, cho tôi kinh nghiệm sống và đặc biệt là cho tôi rất nhiều niềm vui, niềm hạnh phúc và sự yêu thương. Dù không phải là đứa con của Sài Gòn, nhưng hơn một tháng gắn liền với nơi đây, khiến tôi từ thương thành…mến nơi đây mất rồi ! Hy vọng rằng tất cả chúng ta luôn vững vàng chung tay đẩy lùi dịch covid-19. Từ Bắc chí Nam tạm xa mái ấm gia đình và có mặt tại nơi đây, gác lại tất cả mọi thứ để quyết tâm giành lại sự bình yên cho Miền Nam - đặc biệt là Sài Gòn thân yêu . Hiện tại tôi đang ở khu cách ly thế nhưng trong lòng vẫn nhớ lắm những ngày phải làm việc liên tục dưới thời tiết nắng cháy xen lẫn mưa giông, nhớ những bữa cơm ngon cùng mọi người mặc dù phải ngồi cách nhau 2m và có những lúc phải ngồi quay lưng vào nhau để phòng tránh lây nhiễm. Biết bao khó khăn, vất vả nhưng chính những điều đó đã tạo nên một kỉ niệm khó quên trong quãng đời sinh viên của tôi. Có những hôm mệt lắm, đã có lúc muốn dừng lại thế nhưng nhìn đồng đội vẫn luôn cố gắng hết mình khiến tôi càng thêm vững vàng làm việc tiếp tục và tự nhủ sẽ cố gắng hết sức mình, góp phần nhỏ bé để chung tay nhanh chóng chiến thắng giặc COVID, để chúng ta lại thấy một Sài Gòn nhộn nhịp như xưa. 

Thương lắm Sài Gòn ơi, mau hết bệnh nhé !




Hoàng Anh Thư YHCT khóa 45