Sài Gòn, hôm nay tôi đến!
Lượt xem: 648
Tối ngày 22 tháng 08 năm 2021, Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác giác đượm buồn hôm ấy, khi bạn bè của tôi đã nhận được Email khảo sát tình nguyện phòng chống dịch covid-19 tại TP.Hồ Chí Minh.
Nhưng tôi, một cô gái hừng hực lòng quyết tâm được cống hiến sức trẻ vào
chiến dịch lại không nhận được link đăng ký. Với tình
hình hiện tại bản thân tôi cũng hiểu rằng TP.Hồ Chí Minh đang là vùng tâm dịch với
hàng ngàn ca dương tính mỗi ngày, nếu tôi đến nơi đó tôi sẽ gặp nhiều khó khăn
và nguy hiểm, nhưng bản thân tôi lại không cho phép mình chùn bước bởi tôi nghĩ: “Nếu mình sợ, nếu mình bỏ lỡ cơ hội
này liệu rằng mình hối hận hay không? Có buồn hay không? Và không phải là mình
thì sẽ là ai khác nữa..”. Cả tối hôm ấy tôi không thể nào ngủ được, tôi buồn.
Sáng hôm sau, tôi dường như đã chấp nhận mình sẽ là hậu phương vững chắc cho
các bạn lên đường hỗ trợ TP.Hồ Chí Minh, nhưng rồi đến tận 12 giờ trưa tôi đã
nhận được Email đăng ký, lúc đó tay
tôi run vì vui sướng, tôi không thể suy nghĩ gì khác ngoài việc gọi cho gia
đình, tôi gọi cho cả ba và mẹ. Trước đó, tôi đã tự nhủ rằng gia đình sẽ hiểu
cho mình và không ngăn cản điều ý nghĩa mình sắp làm, đúng vậy tôi thật sự rất hạnh phúc
khi nhận được câu trả lời từ ba “Con cứ đi đi không sao cả! Hãy nhớ giữ an toàn
cho mình, con sẽ làm được” câu nói ấy khiến tôi hạnh phúc cô cùng, tôi không thể
kềm được những dòng nước mắt lăn trên má, tôi cảm ơn vì đã không bỏ lỡ cơ hội
này.
Mỹ Nhân – Sinh viên tình nguyện Trường Đại học Y Dược Cần Thơ
“Sài Gòn nay
tôi đến
Ngõ vắng
không câu chào
Bước chân từng
con phố
Thắm đậm
lòng quyết tâm
Rồi chúng ta
sẽ thắng
Đại dịch sẽ
ngừng thôi
Trả lại ta
màu nắng
Việt Nam
xanh rạng ngời”
Chắc hẳn ai từng đến Sài Gòn sẽ không quên được không khí nhộn nhịp tại
đây, nhưng hôm nay tôi đến thành phố đã vắng những ánh đèn, đường phố vắng những
gót chân và còn đâu tiếng còi xe văng vẳng, những hình ảnh ấy lại càng thoi
thúc tôi phải cố gắng giúp Sài Gòn vượt qua giai đoạn khó khăn này. Mỗi ngày
chúng tôi đến từng con hẻm, gõ cửa từng nhà chỉ hy vọng rà soát được hết được
những ca lây nhiễm mà dịch bệnh đang hoành hành. Tôi cùng đồng đội đang bước
trên con đường, con đường chống lại dịch bệnh covid-19 mang lại sự bình yên cho tất cả mọi người, nhưng con đường mà chúng tôi đang bước có quá
nhiều chông gai. Hôm qua thì nắng gắt, hôm nay lại mưa giông, thời
tiết Sài Gòn mùa này cứ như thế nên đã làm chúng tôi thấm mệt. Lúc ấy, chúng
tôi tự nhủ
rằng, chúng tôi phải vững vàng vượt qua tất cả bởi chúng
tôi đang trên tuyến đầu mang lại sức sống hy vọng cho mọi người trên đất nước
ta.
Mỹ Nhân cùng đồng đội lấy mẫu xét nghiệm cộng đồng
Và chúng tôi biết rằng mình sẽ không cô đơn trong cuộc chiến này..
Đúng vậy, kể từ ngày tôi bước chân đến thành phố mang tên Bác chưa bao giờ
tôi cảm thấy mình cô đơn. Bởi xung quanh tôi có những người đồng đội, người
cùng tôi đi từ chiến dịch tại Cần Thơ đến TP.Hồ Chí Minh, tôi biết ơn vì chúng
tôi xem nhau như anh em ruột thịt, luôn luôn giành thời gian để động viên khích
lệ tinh thần nhau. Không những vậy, đội chúng tôi có hậu phương vũng chắc, thầy
cô cùng các bạn đã cầu nguyện và gửi những lời chúc tốt đẹp đến chúng tôi. Tại
đây chúng tôi thường xuyên nhận được sự quan tâm của lãnh đạo Trường, lãnh đạo
địa phương. Đặc biệt, tôi còn có gia đình, một gia đình luôn giành hết lòng tin
cho tôi. Tôi cũng nhớ nhà, nhớ ba mẹ nhưng “Ba mẹ ơi, hãy đợi con nhé! Rồi con sẽ chiến thắng đại dịch và trở về với gia đình
mình!”
Đội 28 tại Trạm Y Tế phường 11 quận 11 TP.Hồ Chí Minh
Đội 27, 28 tại Trạm Y Tế phường 15 quận 11 TP.Hồ Chí Minh
Ngày 21 tháng 09 năm 2021 (Rằm tháng Tám âm lịch), Một mùa Trung thu lại đến, ngày mà các gia đình cùng
quây quần bên nhau, cùng phá cỗ trò chuyện dưới
trăng, những đứa trẻ con háo hức được rước đèn quanh xóm cùng hòa vào dòng người múa lân, múa rồng. Nhưng Trung thu năm
nay chúng ta phải đối mặt với tình hình dịch bệnh gay gắt nên những không khí
nhộn nhịp ấy đã phần nào vắng lặng hơn. Nhìn qua khung cửa sổ còn đâu những ánh
đèn màu, còn đâu những tiếng cười trẻ thơ, nhưng tôi vẫn tin rằng giữa cơn bão
giông cuộc đời từ trong trái tim mỗi con người thành phố này vẫn sáng lung linh
tuyệt vời. Chúng tôi ở đây đón mùa Trung thu xa nhà với những chiếc đèn tự làm
từ những vật liệu có sẵn, những chiếc bánh ngon mang đậm tình yêu thương đến từ
quý lãnh đạo, nghe thì xa cách những chúng tôi vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Chúng tôi luôn nguyện cầu Sài Gòn sẽ mau khỏe, để những đứa
trẻ được nô đùa dưới sân, con hẻm sẽ đầy ấp những tiếng rao, con đường sẽ tấp nập
dòng người qua lại. Sài Gòn ta luôn có nhau..
Nhận quà Trung thu từ lãnh đạo Trường, lãnh đạo địa phương
Hôm nay, ngày 25 tháng 09 năm 2021, Vậy là chỉ còn vài ngày nữa thôi là chúng tôi sẽ xa Sài
Gòn, cảm giác trong tôi rối bời.. tôi vui lắm, vui vì số ca nhiễm tại đây đã giảm
rất nhiều. Nhưng lại buồn, buồn vì sẽ rời xa thành phố này, xa anh chị nhân
viên y tế, những người đồng đội đến từ nhiều nơi khác nhau, tại đây họ đã cho
tôi rất nhiều thứ, cho tôi kinh nghiệm sống và đặc biệt là cho tôi rất nhiều sự
yêu thương. Thương lắm Sài Gòn, hãy mau khoẻ nhé! Tôi chỉ hy vọng rằng tất cả
chúng ta hãy cùng nhau chung tay đẩy lùi dịch bệnh. Có thể nói chưa bao giờ
ngành y tế phải đối đầu với cuộc chiến nhiều gian lao như lúc này, vì người bệnh,
vì đất nước dẫu nhiều gian khổ và rủi ro. Từ miền Bắc đến Nam tạm xa mái ấm gia
đình và có mặt tại nơi đây, gác lại niềm vui sum vầy để quyết tâm giành lại sự
bình yên cho Miền Nam ruột thịt. Nhớ những ngày phải làm việc liên tục dưới thời
tiết khắc nghiệt, những bữa cơm vội vàng để có thể tiếp tục công việc. Biết bao
nhọc nhằn, vất vả nhưng điều đó đã tạo nên một bản hùng ca rất đỗi tự hào. Có
những hôm mệt lắm nhưng chưa lúc nào tôi có ý định sẽ bỏ cuộc và nếu được chọn
lại một lần nữa tôi vẫn sẽ chọn là một tình nguyện viên trong cuộc chiến với đại
dịch Covid-19 dù ở bất cứ tỉnh thành nào. Mỗi chúng tôi, mỗi cá nhân
sẽ góp một phần sức trẻ để cùng Việt Nam chiến thắng đại dịch này.
“Thắp sáng một niềm tin, hãy chung lòng chung sức
Đất nước của ta, dịch sẽ lùi xa, ai cũng được về nhà”.
Sài Gòn, 25.09.2021
Mỹ Nhân – YV K44, Sinh viên tình nguyện Trường Đại học Y Dược Cần Thơ