Sinh viên CTUMP hỗ trợ chống dịch tại giang thành, Kiên Giang

29/09/2021

Lượt xem: 589

Khi nhắc đến Kiên Giang thì mọi người nghĩ đến nơi nào đầu tiên? Một Phú Quốc nổi tiếng được mệnh danh là một “thiên đường đảo ngọc” lớn nhất Việt Nam hay một Hà Tiên với bãi biển xanh rì lộng gió và được bao bọc bởi những dãy núi non hùng vĩ? Còn em biết đến Kiên Giang bởi một lần tình nguyện chống dịch tại huyện Giang Thành xa xôi khá bình yên và ấm áp.

Khi có link đăng kí hỗ trợ Kiên Giang sàng lọc F0, em có chút do dự bởi vì lần này khác hẳn so với những lần chống dịch trước ở Cần Thơ. Giang Thành khá xa, cách Cần Thơ tận 170km và Giang Thành cũng là nơi giáp biên giới Campuchia – Việt Nam.Một chút do dự thoáng qua vì lý do địa lý, vì môi trường làm việc lạ lẫm, nhưng lòng em vẫn một mực muốn đi, phần vì tò mò về Kiên Giang, phần vì muốn dẹp hết dịch nên em đã gọi về cho gia đình mong gia đình sẽ củng cố niềm tin trong em.

- Ba ơi, Kiên Giang cần tụi con hỗ trợ, ba cho con đi chống dịch nha ba?

- Sao xa dữ vậy con?!

- Dạ xa nhưng không sao đâu ba, con gái ba làm được mà!

Bên kia màn hình một nét thoáng buồn và có chút lo lắng, ba im lặng một hồi rồi nói:

- Ừ, cố lên con, nhưng nhớ bảo hộ cẩn thận nha con!

Ba nói nhẹ nhàng là thế nhưng em biết trong lòng ba đang rất lo lắng, không phải ba không tin con gái ba mà vì ba biết dịch bệnh rất nguy hiểm và tàn khốc.Và ba không muốn bất cứ một điều xấu gì xảy ra với con gái mình. Chắc ba cũng hiểu lòng em rất muốn đi hỗ trợ, giúp đỡ các địa phương dịch bệnh còn đang phức tạp nên ba cũng ủng hộ em bằng tất cả niềm tin của mình.

Đúng với câu “chống dịch như chống giặc”  tụi em nhận được mail lúc 11h đêm và sáng hôm sau em đã phải có mặt tại trường. Chúng em được nhà trường tập huấn lại nghiệp vụ xét nghiệm mẫu cộng đồng một cách tỉ mỉ, kỹ càng, sau đó mới lên đường hướng về Kiên Giang. Sau một chặng đường khá dài 170km thì tụi em cũng đến được Giang Thành- một huyện chưa có nhiều đột phá về kinh tế nhưng lại ấm áp tình người đến lạ.

Ngày hôm sau là tụi em bắt đầu công việc test nhanh cho người dân luôn, con đường lấy mẫu khá xa đi tầm một tiếng mới tới chỗ lấy mẫu. Hai bên đường đi toàn là cây cối và đồng ruộng, cách một khoảng xa xa mới có một ngôi nhà, xa hơn nữa là những ngọn núi lấp ló trong những đám mây trắng trắng mờ ảo. Lần này lấy mẫu với phương châm “đi từng ngõ, gõ cửa từng nhà” để hạn chế lây nhiễm chéo cho người dân. Lần đầu đi từng nhà lấy mẫu nên hơi khó khăn một xíu vì trước giờ tụi em quen với việc test tại một điểm. Nhưng không sao tụi em cũng nhanh chóng thích nghi và còn thấy khá thích thú với sự thay đổi này. Chỉ có cái nắng Kiên Giang gay gắt chỉ sau một ngày đi test mà tụi em đen sạm đi nhiều nhưng cũng không sao vì đổi lại tụi em nhận được rất nhiều sự yêu mến của người dân thật thà chất phác nơi đây. Hôm thì cho tụi em mấy quả cóc, hôm thì cho tụi em bọc quýt, hôm thì cho tụi em bánh ích,... ngày cuối cùng mấy chú còn dúi cho tụi em trái đu đủ mỏ vịt gọt rồi kêu “về chấm muối ăn đi ngọt lắm đó”. Những món quà tuy giản đơn nhưng ấm áp và đong đầy tình cảm của tất cả người Giang Thành. Mấy chú hay nói chơi “ rồi nha mấy đứa về nha, không mong gặp lại mấy đứa ở đây nha. Có gặp thì nữa gặp trong hoàn cảnh khác nha!” rồi cười khà khà. Thật ra mọi người quý tụi em, nhưng ai cũng mong dịch bệnh mau qua đi để mọi người trở về với cuộc sống yên bình thường ngày. 

image001.jpg 

Cô chú địa phương quý mến gửi cho các bạn bánh và trái cây

Có hôm lấy mẫu cho mấy em trai em gái bé xíu mà tụi nhỏ ngoan ghê, lùn tè trèo lên cái ghế khó khăn vậy mà cũng ngoan ngoãn cho mấy anh chị lấy cái que chọt mũi, chảy cả nước mắt luôn chứ chẳng đùa. Có hôm mấy cô chú đi ruộng chưa kịp làm xong thì bị tụi em gọi lên test, mùi sình của đồng ruộng thơm mà không lẫn được với một mùi hương đồng quê nào khác. Không xa hoa như mùi nước hoa Blue hay Chanel đắt đỏ, chỉ cần mùi rơm của lúa, mùi khói đốt đồng đã làm em nhớ về một tuổi thơ của một đứa trẻ nhà nông như em. Có lẽ do cùng hoàn cảnh sống, cùng ăn con cá, cọng rau của miền quê sông nước mà em phải tự nhủ lòng mình phải cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ để trả lại Giang Thành một màu xanh của vùng bình thường mới, màu xanh của hy vọng, màu xanh của sự bình an và khỏe mạnh.

 

image001.jpg

image001.jpg 

Đội 22, ấp T5, xã Vĩnh Phúc, huyện Giang Thành, tỉnh Kiên Giang

Qua hai lần test nhanh và một lần làm PCR, tình hình đã có nhiều chuyển biến tốt, em đành phải tạm biệt Giang Thành về với Cần Thơ thân yêu. Lúc lên xe về Cần Thơ trong lòng em có nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả, vui cũng có, buồn cũng có, nhưng có lẽ lớn nhất là cảm giác nhớ nhung da diết. Em vui vì mình đã hoàn thành được nhiệm vụ, buồn vì phải xa Giang Thành, xa những người nông dân thật thà chất phác, giàu tình cảm.

Thôi tạm biệt Giang Thành nhá! Tụi em về đây, Chúc Giang Thành mau khỏe, chúc mọi người ở Giang Thành bình an! Em mong một lần được trở về Giang Thành, nhưng không phải dưới cương vị là một tình nguyện viên chống dịch mà là một người con, người cháu của Giang Thành.

Em xin cám ơn thầy Chữ và anh Nhựt Anh dẫn đoàn nói riêng và tất cả thầy cô nói chung đã đồng hành cùng  tạo điều kiện cho chúng em hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, tạo điều kiện cho chúng em học hỏi và hoàn thiện bản thân mình hơn. Chúc tất cả mọi người sức khỏe và đầy nhiệt huyết để vượt qua đại dịch này!!!!





Nguyễn Thị Kim Tiến lớp ĐD khóa 44, sinh viên tình nguyện lấy mẫu xét nghiệm cộng đồng tại tỉnh Kiên Giang