Sinh viên Y phiêu lưu ký

02/11/2021

Lượt xem: 230

Khi Cần Thơ cần, những thanh niên chúng tôi sẽ luôn có mặt! Ngày đầu tiên đặt chân vào khuôn viên Bệnh viện dã chiến số I, đội ngũ Y Bác sĩ, các anh chị Điều dưỡng, … và đám sinh viên chúng tôi được tập huấn kĩ càng cho các công việc sắp tới, từ quá trình tiếp nhận bệnh, khám sàng lọc, phát thuốc, vật tư cá nhân và các nhu yếu phẩm khác,.. cũng như phân công nhiệm vụ trong ca trực sắp tới.

Tôi vẫn nhớ tua trực đầu của mình là vào buổi sáng – ngay khoảng thời gian nhận bệnh, thực sự những lí thuyết tập huấn trước đó sẽ rất khó thực hành nếu hôm đấy không có anh T, anh bác sĩ trẻ nhiệt huyết yêu nghề nhất mà tôi từng gặp, anh đã ở lại với bệnh viện từ những ngày đầu mới thành lập, thẳng thắn góp ý các việc làm chưa đúng vào lúc giao ban, cũng như khích lệ, chỉ bảo bọn sinh viên tụi tôi từ việc khám lâm sàng đến viết hồ sơ bệnh án.

image001.jpg 

Tham gia chống dịch

 

Những ngày sau đó, lượng bệnh nhân cứ đông dần lên, tình hình của Cần Thơ lúc này thực sự rất căng thẳng. Nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt thâm quầng và mệt mỏi sau các ca trực của nhau, chúng tôi lại lóe lên niềm tin chiến thắng, Cần Thơ rồi sẽ ổn, mọi người rồi sẽ được về nhà!

Cuộc sống sau những giờ trực là lúc viết hồ sơ bệnh án, trao đổi với nhau về những khó khăn, vướng mắt gặp phải trong tua trực, những khoảnh khắc này giữa chúng tôi dường như chẳng còn khoảng cách. 

image001.jpg

Đồng đội của chúng tôi

Mùa trung thu ấy, có lẽ là những ngày mà tôi không sao quên được. Thú thật, suốt ngày quần quật với chồng hồ sơ cao như núi kia thì tôi chẳng còn nhớ nổi ngày tháng nữa. Rồi tự dưng đâu “Ê, ngày mai trung thu kìa mày”. Người bạn chung kíp trực tôi buông lời bâng quơ khiến tâm trí tôi như dừng lại hồi lâu, thở dài. Chậc chắc là trung thu ở BVDC rồi. Lại cuốn mình vào công việc, tôi vô tình bắt được ánh mắt xa thăm thẳm tự hồ gươm ở giữa lòng Hà Nội kia ở phía giường cuối dãy hành lang, một đôi mắt buồn đườm đượm. Chắc có lẽ mắc bệnh ở thời điểm trời thu này lại nhiều phần làm con người ta dễ xúc động. Họ có thể có gia đình có thể không nhưng ai mà chẳng mảy may không thèm hơi ấm gia đình chứ, lại chẳng thích được âu yếm bên người thân ăn miếng bánh uống miếng trà thưởng trăng sao. Nhìn họ tôi lại nhìn thấy mình trong đó, âu là những con người chung thái cực sẽ gặp nhau. Quả là buồn thật chấm than. Và rồi, vào cuối ngày trung thu đó, như tiếng sét giữa trời quang mây tạnh, như khúc nhạc êm dịu, như cơn mưa giữa mùa hạ, chúng tôi bất ngờ nhận về những mẫu bánh trung thu chia hai hay chia ba, cũng chẳng quan trọng nữa, vì cho dù là gì đi nữa trái tim nhỏ bé này cũng đã đủ ấm trở lại.

image001.jpg 

Trung thu năm COVID-19 

Khẽ chớp mắt một cái thôi là trôi đi bẵng một tháng chấm dứt công việc. Bộ đồ “sờ rúp” ơi, ở lại nhé chấm than, nhiệm vụ này tôi cùng bạn đến đây thôi. Bạn sẽ tiếp tục vai trò cao cả này cùng những chiến hữu mới, sẽ có những niềm vui, nỗi buồn mới thế nên bạn an tâm nhé. Về sau, hi vọng bạn sẽ giữ kỉ niệm đẹp cùng tôi sau những ngày áo ướt đẫm mồ hôi, sát cánh cùng nhau chẳng màn buổi đêm hay sáng. Kiên cường nhé. Hẹn gặp lại khi những cái ôm không còn qua lớp khẩu trang.



.