Tháng năm tuổi trẻ
Lượt xem: 400
“Tuổi trẻ đã qua sẽ không bao giờ trở lại, hãy sống như thể ta chỉ còn một ngày để sống.” - Roise Nguyễn. Tuổi trẻ đẹp như thế đó, đã bao giờ bạn tự hỏi mình rằng: “Bản thân đã làm được gì trong suốt những năm tháng ấy hay chưa?”
Riêng
với tôi, đó luôn là một nỗi trăn trở. Bản thân tôi trước giờ là một người sợ phải
thay đổi, sợ sự đảo lộn trong cuộc sống, sợ phải tiếp xúc giao tiếp với mọi người
nên khi nhà trường phát động phong trào Cần Thơ xanh tôi đã nghĩ: “Mình sẽ cố
thủ ở trong phòng cho đến khi hết dịch!”. Và rồi chuyện gì đến cũng đến. Nhóm bạn
thân mà tôi chơi chung rủ chúng tôi đăng kí cùng nhau đi chống dịch. Lúc đầu
tôi do dự lắm, một phần vì ba mẹ ở quê không ủng hộ tôi đi, một phần vì sức khỏe
tôi đã vốn không tốt và phần nhiều hơn tôi sợ…bị mắc COVID. Nhưng rồi, tôi cũng
trốn ba mẹ mà đăng kí đi tình nguyện chiến dịch Cần Thơ xanh lần 2.
Đoàn xe chở cán
bộ, sinh viên lên đường chống dịch COVID-19
Ngày
đầu trước khi lên đường đến với địa phương, chúng tôi đã được các thầy cô, các
anh chị ở trường tập huấn rất kĩ để làm sao bảo vệ thật tốt bản thân mình và cả
mọi người trong đoàn. Nhưng trong tôi vẫn có một phần nào đó lo lắng, bởi vì
tôi là người mới và chưa có bất cứ một kinh nghiệm nào về chống dịch. Tôi cứ thế
mang tâm trạng lo lắng, bất an của mình vào đội phường Xuân Khánh. Ở đây, mọi
người gặp nhau với đủ các độ tuổi, có người lớn tuổi hơn tôi, cũng có người nhỏ
tuổi hơn tôi, nhưng tất cả chúng tôi đều coi nhau như những người bạn đã từng rất
thân mà nói chuyện, trao đổi chia sẻ kinh nghiệm, dặn dò chu đáo cho nhau để
sáng mai lên đường làm nhiệm vụ. Lần đầu tiên trong đời, tôi bị choáng ngợp với
những tình cảm nồng nhiệt, thân yêu đến vậy, cũng làm tôi phần nào vơi bớt đi nỗi
lo lắng trong lòng.
Đêm trung thu đầy “sóng gió” của chúng
tôi
Ngày
đầu làm việc, tôi là người mới nên cũng có chút không quen, nhưng bên tôi luôn
có bé Leader chỉ dạy cặn kẽ, chỉ cần việc gì tôi không hiểu hay không biết làm
là bé nói: “Để em làm cho chị!”. Đến tối về đến nơi nghỉ ngơi, mặc dù ngày hôm
đó tôi biết mọi người ai cũng mệt lả vì một ngày làm việc chưa quen, nhưng bé
Leader vẫn giúp tôi học cách lấy mẫu và em cũng là “nạn nhân” đầu tiên để tôi
thử nghiệm, may mắn thay, lần đầu tiên đó tôi “chọt mát tay” Vì là người mới
nên tôi luôn cố gắng học hỏi và chú ý những điều mà Leader chỉ bảo: “Chậm một
chút có sao đâu chị!” để làm theo và tránh sai sót ít nhất có thể. Đến khi “học
việc” xong, những ngày sau đó tôi đều đứng lẫy mẫu chính, tuy đôi tay vẫn còn
run, tim vẫn còn đập nhanh mỗi khi người dân ngồi vào chỗ tôi lấy mẫu, nhưng ít
nhất…tôi đã tốt hơn ngày đầu rất nhiều.
Chuẩn bị thực hiện
nhiệm vụ
Đáng
nhớ nhất với tôi có lẽ là ngày cuối cùng tôi lấy mẫu ở ĐHCT, cũng là ngày cuối
cùng mà chúng tôi hoàn thành chiến dịch. Lấy mẫu ở đây đúng là sợ thật vì là
khu nguy cơ cao, từ những ngày đầu “Tự nhiên chị thấy run quá…”, “không sao đâu
chị, mọi người làm được thì mình cũng làm được!”, cho đến ngày cuối cùng tôi đã
chẳng còn sợ gì nữa, tự thấy trong mình hừng hực máu lửa mà tôi đã gọi đây là
“Trận chiến cuối cùng.” Mọi người trong đội ai nấy đều cẩn thận mặc PPE, cẩn thận
đeo khẩu trang, cẩn thận kiểm soát nhiễm khuẩn, cẩn thận, cẩn thận nhất có thể.
Tất thảy những hình ảnh ấy đã làm tim tôi như thắt lại giây phút đó, vì chúng
tôi là một “Gia đình – Gia đình phường Xuân Khánh” luôn bao bọc và yêu thương
nhau.
Lần “đi học” vui vẻ và sung sức nhất
mùa hè này
Bé Leader kiểu: “Ẩu là “chớt” với
tôi liền.”
“Trận chiến cuối cùng”
Và
rồi, 15 ngày trôi qua, tôi kết thúc chiến dịch của mình. Ngày cuối trước khi rời
đội, chúng tôi đã ngồi lại bên nhau thật lâu, thật lâu trên chuyến xe cuối
cùng, để hát thật nhiều bài hát, để cảm nhận những tình cảm quí báu mà chúng
tôi đã dành cho nhau. Tôi nhớ ngày hôm ấy trời cũng đổ mưa, có phải chăng vì
“người buồn nên cảnh có vui đâu bao giờ”. Đi làm sáng chiều quen rồi, chỉ mong
được off một buổi để đôi chân này được nghỉ ngơi vì đã quá rã rời, nhưng đến
khi cách li được nghỉ ngơi rồi thì chúng tôi lại thấy buồn. Nhưng thật sự, những
ngày cách li lại là những ngày buồn nhất với tôi. Người ta nói đúng: “Đến cuối
cùng, thứ giết chết chúng ta lại chính là những kỉ niệm.”. Tôi nhớ lắm những
ngày đầu đi làm, đôi bàn tay còn run rẩy đổ đầy mồ hôi, mặc PPE kín mít chẳng
quen lại tưởng đâu mình sắp ngất đến nơi, những ngày nắng đến cháy da cháy thịt
kèm những lời hỏi thăm ân cần “Còn chịu nổi không chị”, hay những ngày mưa tầm
tã chúng tôi ngồi bên nhau cùng đợi mưa ngớt. Cũng có những ngày lấy mẫu cực
nhưng mà vui, “Lại cô này đi, cô này lấy mẫu không đau nè”, “Chú cho mấy con mấy
chai nước coi như “hối lộ” nha, thọt mũi không đau dùm chú”, “Anh quần hồng ơi,
chưa lấy mẫu xong mà chạy đi đâu vậy anh”. Còn có lần lấy mẫu cho những người
nước ngoài, vì vốn Tiếng Anh đã hạn hẹp nên tôi nghĩ gì nói đó “Open your mouth,
more big, more big, relax please!” vừa nói vừa múa tay chỉ dẫn cũng may là mọi
người hiểu và hợp tác làm theo khiến mọi người trong đội hôm ấy ai cũng được trận
cười phá với tôi. Cả những lần lấy mẫu cho các cụ nặng tai, tôi phải nói thật
to, vừa nói vừa làm hành động chỉ dẫn để các cụ ngồi đúng tư thế. Vâng, tất cả
những ngày tháng đó tuy mồ hôi công sức của chúng tôi đã rơi rất nhiều, những
làn da dần sạm đi vì cháy nắng, nhưng chúng tôi vui vì những “nét đẹp lao động”
ấy. Còn có những khi mọi người rủ nhau ra căn tin Ủy ban tự phục vụ cafe, trà
đường, uống nhiều đến nỗi chúng tôi nhớ được cả khẩu vị của từng người trong
nhóm, những tiếng í ới gọi nhau “chị chị em em”, những lần ngồi xe “mui trần”
bon bon chị em cùng nhau hát hò, những lời chào “Tạm biệt ĐHCT” giòn giã, tất cả
đều đã không còn nữa, từng kí ức ùa về với tôi như mới hôm qua đây thôi.
Chiếc siêu xe “mui trần” huyền thoại
Pha tạo dáng “muôn tấm như một” của
chúng tôi
Đến
cuối cùng, tôi tin mình đã lựa chọn đúng, đúng khi cùng mọi người tham gia chiến
dịch, đúng khi tôi đã can đảm thay đổi mình để hòa nhập, tôi đã được “hời” rất
nhiều về mặt tình cảm với những con người tuy lạ đó nhưng quen đó. Cảm ơn các
thầy cô, các anh chị đã luôn làm hậu phương vững chắc cho chúng tôi, cảm ơn
Leader trưởng luôn chăm sóc 18 đội Xuân Khánh chúng tôi, dù ở đâu anh cũng chạy
băng băng với bộ đồ màu đen quen thuộc mà người dân nhầm anh là “Cảnh sát chìm”
để đi tiếp tế đồ vật tư cho chúng tôi, cảm ơn bé Leader hướng dẫn của tôi, tuy
em nhỏ tuổi hơn nhưng ở em có trách nhiệm, tính lãnh đạo và sự kiên nhẫn đáng học
hỏi, cảm ơn các anh chị ở Ủy ban, các anh dân quân đã luôn lắng nghe và hỗ trợ
chúng tôi hết mình để có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất, vẫn không quên cảm
ơn chú “bếp trưởng” luôn nấu đồ ăn ngon cho chúng con mỗi ngày và cảm ơn những
món quà nho nhỏ từ những người dân nơi chúng tôi lấy mẫu. Cảm ơn mọi người rất
nhiều!
CTX 3 - Không có tôi nhưng có “phường
Xuân Khánh”
Ngày
tôi hoàn thành cách li, được “tái hòa nhập xã hội” cũng là ngày tôi hay tin Cần
Thơ về chỉ thị 15. Nhìn những con đường mình từng “đẩy xe” đi qua dần khỏe mạnh
trở lại, nhìn ĐHCT được gỡ phong tỏa lại hiên ngang đứng vững, trong lòng tôi cảm
thấy hạnh phúc vô cùng. Hạnh phúc vì mình đã góp một phần công sức dù là nhỏ bé
thôi nhưng đã giúp Thành phố Cần Thơ đổi mình trỗi dậy, hạnh phúc vì tuổi trẻ
này của tôi thật đẹp. Từng con đường đi qua, nơi nơi đều có hình bóng của chúng
tôi. Tôi nhớ, nhớ mọi người thật nhiều và cả những năm tháng ấy. Cảm ơn vì tuổi
trẻ ấy chúng tôi đã gặp được nhau. Mong rằng mọi người giữ gìn sức khỏe, cùng
nhau chiến thắng đại dịch và không quên cho nhau cái hẹn ngày “hòa bình”.
Những con đường ngày ngày chúng tôi
“đẩy xe” qua
Cuối
cùng, tôi mong rằng bài viết này sẽ tiếp thêm động lực cho tất cả chúng ta can
đảm trải nghiệm để không bao giờ phải hối tiếc! Bởi vì, “mỗi chuyến xe đều có một
kỉ niệm riêng” và kỉ niệm nào cũng đáng giá.
“Lúc
trẻ sống bằng trải nghiệm, về già sống bằng kỉ niệm.”
Đông
Hà,
Ngày
khải hoàn, 01/10/2021.
Đông Hà