Thạnh Hòa, một kỷ niệm khó quên của tuổi trẻ!
Lượt xem: 405
Có lẽ tuổi trẻ của mọi người luôn và sẽ có nhiều kỷ niệm khó phai mờ. Nó có thể là những thành tựu trong học tập, nghiên cứu, những chuyến đi phượt cùng bè bạn, những trải nghiệm tuyệt vời cùng những thứ mình đam mê, theo đuổi. Và tôi cũng vậy.
Đội hỗ trợ công tác truy vết, lấy mẫu cộng
đồng
tại phường Thạnh Hòa, Thốt Nốt
Có lẽ tuổi trẻ của mọi người luôn và sẽ có
nhiều kỷ niệm khó phai mờ. Nó có thể là những thành tựu trong học tập, nghiên cứu,
những chuyến đi phượt cùng bè bạn, những trải nghiệm tuyệt vời cùng những thứ
mình đam mê, theo đuổi. Và tôi cũng vậy. Thế nhưng một kỷ niệm có lẽ tôi khó có
thể quên ở sau này thì đó chính là chuyến đi tình nguyện trong chiến dịch Cần
Thơ Xanh 2, hỗ trợ công tác truy vết, lấy mẫu xét nghiệm cộng đồng tại Cần Thơ
và đặc biệt là nơi tôi được phân công - Thạnh Hòa, Thốt Nốt.
Bắt đầu hành trình.
Từ những đợt ra quân trước đó của sinh
viên trường Đại Học Y Dược Cần Thơ đến các nơi tại Cần Thơ và cũng như ở các
địa phương khác, tôi đã rất ngưỡng mộ và từ sự động viên của bạn bè, tôi đã
quyết định điền vào đơn đăng ký cho đợt ra quân Cần Thơ Xanh 2 với những kỳ
vọng Cần Thơ sẽ sớm quay về nhịp sống yên bình như trước. Được phân về quận
Thốt Nốt, tôi cũng như bao sinh viên khác lên xe và được tiễn bởi các thầy cô,
các anh chị, bạn bè sinh viên với niềm tin chúng tôi sẽ chiến thắng trở về. Từ
những niềm tin ấy, tôi đã quyết tâm cố gắng hết sức để đáp lại những tình cảm
từ nhà trường cũng như những người dân Cần Thơ.
Rồi sau đó tôi được phân về phường Thạnh Hòa của Thốt Nốt,
một nơi có lẽ tôi chưa từng đặt chân đến, trên chiếc xe "mui trần",
tôi và các anh chị, bạn lần đầu nói chuyện, làm quen với nhau với nhiều sự bỡ
ngỡ, ngại ngùng. Nhưng sâu vào những đôi mắt ấy, tôi thấy được những sự quyết
tâm, những hoài bão về một ngày Cần Thơ sẽ đẩy lùi được dịch bệnh.
Nơi tôi đặt chân đến đầu tiên chính là Ủy
ban phường Thạnh Hòa, chúng tôi được mời ăn món cháo gà nóng hổi, cũng
như nhận những lời khích lệ tinh thần từ những cô chú, cán bộ, hy vọng chúng
tôi sẽ làm hết sức cho cuộc chiến với COVID19 này. Từ đó, tôi cảm nhận được sự
quan tâm, sự chia sẻ của địa phương đối với sinh viên chúng tôi, cũng như là
những người ra quân nơi tuyến đầu chống dịch. Những tình cảm ấy chính là động
lực để tôi ngày một cố gắng hơn trên hành trình này.
Những ngày chống dịch.
Ngày đầu tiên của chiến dịch Cần Thơ Xanh
2 tại phường Thạnh Hòa
Rồi thế là ngày đầu tiên thực hiện nhiệm
vụ, mặc dù đã được tập huấn từ trước và nhiều lần, nhưng tôi cũng không kém
phần bối rối khi những bước đầu mặc PPE. Tuy vậy, dưới sự hướng dẫn cũng như
quan tâm tận tình từ các bạn và anh chị đi trước, tôi đã dần làm quen được với
bộ đồ bảo hộ này. Và những ngày sau đó, tôi được thử sức với các công việc như
ghi chép, lấy mẫu, set up bàn lấy mẫu,... Những việc tưởng chừng như khó có cơ
hội để tôi được thử, ấy vậy mà tôi cũng đã dần quen. Mặc dù là người ít kinh
nghiệm nhất so với các bạn trong team, tuy nhiên các bạn đã động viên, hỗ trợ
tôi, giúp tôi hoàn thành những công việc đó. Thực sự tôi rất biết ơn và trân
trọng những tình cảm như thế này.
Khi thực hiện nhiệm vụ thì có nhiều lúc
vui, vui vì mình đã góp một phần công sức nhỏ bé trong công tác tìm màu xanh
cho Cần Thơ, vui vì những nụ cười của đồng đội động viên lẫn nhau và cũng có
những lúc không giấu đi sự mệt mỏi. Những ngày mưa với gặp kính mờ nhìn không
rõ, còn ngày nắng thì khô khan, thiếu nước. Những lúc ấy chúng tôi chỉ biết
động viên nhau cố gắng, còn một hộ dân cũng quyết hoàn thành công việc. Nhủ với
nhau rằng "về tắm xong tao sẽ uống hết hai chai nước". Mệt vậy thôi
những tinh thần vẫn còn, vẫn cùng nhau quyết tâm làm xong nhiệm vụ.
Đội Thạnh Hòa sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ
Hết ngày thì chúng tôi sẽ được đưa về nhà
nghỉ với chiếc xe "mui trần" quen thuộc đã rong ruổi cùng chúng tôi
đi đến các địa điểm công tác của phường. Cũng trên những chuyến xe ấy, chúng
tôi đã chia sẻ cho nhau những câu chuyện trong lúc làm việc, những niềm vui nhỏ
bé trong khi thực hiện nhiệm vụ của mình. Nói miết mà tới nơi lúc nào cũng
không hay. Đó là giây phút mà chúng tôi cảm nhận được hết những nhiệt huyết của
tuổi trẻ, những tình yêu với công việc này. Còn nhớ khi bất chợt xe dừng lại
dưới tán cây cốc của nhà dân, thì bất chợt chú chủ nhà đã ngỏ lời hái cho nhưng
chú chưa kịp hái thì xe chúng tôi đã lăn bánh, lần đó tôi rất buồn vì đã không
nhận được và đáp lại tình cảm nhiệt tình đó từ chú chủ nhà. Nhưng chỉ vài ngày
sau, bằng một cách nào đó, những trái cốc đó đã đến được với chúng tôi với một
lời gửi gắm đầy yêu thương. Trân trọng biết mấy những tình cảm như thế này.
Tình cảm của người dân.
Thực sự tình cảm của người dân chính là
thứ mà tôi thấy đó là động lực lớn lao cho chúng tôi trong hành trình này. Từ
những lời nói động viên cố gắng, những sự cảm thông với lực lượng áo xanh -
"mặc đồ đó chắc nóng lắm ha con, cố gắng lên" - "Dạ hơi nóng xíu
hà cô bác". Rồi đến những ánh mắt đầy hy vọng dành cho chúng tôi, đó là
niềm tin cho tôi cũng như đồng đội kiên cường hơn để tiếp tục cho cuộc chiến
này.
Có hôm được cô hàng nước tặng cho vài ly
nước trà đường để dành trưa về uống, có hôm lại được anh dân quân cho
mấy trái dừa, trái bưởi, và đặc biệt ở ngày cuối cùng được một cô bé tặng cho
mấy bịch cốm, bánh trán (có lẽ là đồ ăn vặt của em), rồi bé buồn bã nói:
"Biết anh chị đông dị, em đã lấy nhiều hơn rồi".
Ngoài được người dân "cưng chiều", chúng tôi còn
được các anh công an, cán bộ y tế địa phương rất quan tâm, lo lắng. Lâu lâu lại
đem đến cho chúng tôi trái cây, bánh, quà vặt, rau câu. Và đặc biệt là anh thầy
giáo nhiệt tình mà chúng tôi gọi là bảo mẫu. Mỗi ngày đều đặn với đồ ăn sáng,
trung thu lại đem cho chúng tôi lồng đèn, bánh pía, bánh in và cả bánh trung
thu. Thực sự đó là những tấm chân tình quý giá, những chân chất mộc mạc, và cả
tình đồng bào ấm áp. Tất cả là những gì tôi cảm nhận được từ người dân địa
phương, đó là thứ tình cảm trân quý và giá trị mà tôi có được trong mùa dịch
bệnh cũng như là trong chuyến hành trình tại nơi đây.
Quà trung thu từ địa phương
Gắn kết đồng đội.
Được xếp vào đội hình 16 người và một anh
quản lý, chúng tôi được chia thành 4 đội lấy mẫu và một đội nhập liệu cho
phường. Chúng tôi được sắp xếp một chỗ ở tốt với cùng với một sân vườn rộng
rãi. Rồi những lần cùng nhau ăn uống, cùng nhau chơi, cùng nhau ngồi trò chuyện
trên chiếc xích đu... Chúng tôi đã dần thân nhau hơn. Mọi người rất hài hước,
dí dỏm, luôn chia sẻ với nhau những niềm vui trong lúc làm nhiệm vụ, những khó
khăn đã gặp phải, động viên nhau cố gắng, hay đơn giản là những trò ngớ ngẩn
mình đã từng làm và cứ thế rồi thân lúc nào cũng không hay. Các anh chị luôn
cho chúng tôi những kinh nghiệm trong học tập, những kỷ niệm mà anh chị đã từng
trải qua. Đối với một đứa ít kinh nghiệm sống như tôi, thì nó quả thật rất hay
và nghe hoài không thấy chán. Rồi đến khi phải chia tay anh quản lý với nhiều
tiếc nuối và lại đón về một chị quản lý mới với nhiều sự chu đáo, tận tâm. Hai
anh chị cứ như "bảo mẫu" luôn chăm sóc "lũ trẻ" của mình,
hay nhắc nhở nhưng cũng rất tâm lý với chúng tôi. Đến trung thu, mặc dù được
một anh giáo viên cho mấy cái lồng đèn ông sao, nhưng chúng tôi đã cùng nhau
làm ra những lồng đèn tái chế mang nét khác biệt của mình để cùng có một cái
trung thu thật ý nghĩa. Và có những đêm cuối khi sắp phải chia tay nhau, chúng
tôi đã cùng nhau nghe truyện ma đến sáng để không bỏ lỡ nhiều khoảnh khắc bên
nhau. Đó thật sự là những ký ức tuyệt vời mà mọi người ở đây đã mang lại cho
tôi.
Trung thu ấm áp cùng đồng đội tại Thạnh
Hòa
Đến những ngày sắp trở về lại Cần Thơ, tôi
mang trong mình những cảm xúc quyến luyến không muốn rời xa. Nơi đây đã cho tôi
nhiều cảm xúc, vui có, buồn có, mệt cũng có... Nhưng trên tất cả, chúng là
những thứ khiến tôi khó có thể quên ở tuổi trẻ của mình. Cho dù sau này khó có
thể quay lại được như những ngày ấy, nhưng chính nơi ấy - Thạnh Hòa đã lưu trữ
lại những nụ cười ấm áp, những giọt mồ hôi và cả nước mắt của chúng tôi, cho
chúng tôi được sống những ngày nhiều nhiệt huyết nhất, năng lượng nhất cho
thanh xuân của mình.
Nguyễn Minh Tiến, Dược K45, đội Thạnh Hòa, Thốt Nốt