Thốt Nốt thương nhớ!

Lượt xem: 285

Khi viết những dòng này, tôi không còn ở Thốt Nốt nữa, nhưng Thốt Nốt có cái gì đó rất khó quên khiến tôi phải ngồi đây và viết ra những suy nghĩ của mình.

Sau những chuỗi ngày lấy mẫu cộng đồng ở địa bàn quận Ninh Kiều, chúng tôi tiếp tục thực hiện nhiệm vụ mới với tên gọi “CHIẾN DỊCH CẦN THƠ XANH”, chiến dịch gồm 9 ngày lấy mẫu tại nhiều quận của TP Cần Thơ. Trong đó tôi được phân công xuống phường Trung Nhứt - quận Thốt Nốt, trong nhóm có duy nhất mình  tôi xuống Thốt Nốt còn lại thì ở Ninh Kiều tiếp tục lấy mẫu. Tôi thấy khá lo lắng phần vì Thốt Nốt xa, phần vì lần này mình đi với một vai trò mới và nặng nề hơn đó là làm đội trưởng và cùng với 3 thành viên mới chưa có kinh nghiệm đi cộng đồng lấy mẫu. Vì từ trước tới giờ đi lấy mẫu tại Ninh Kiều là do các anh chị khóa trên dẫn đi, nên tôi chưa từng có kinh nghiệm làm đội trưởng. Nhưng lo lắng nhiều hơn là sợ tôi không thể hoàn thành trách nhiệm bảo vệ an toàn cho đồng đội của tôi. Nhưng rồi cái ngày đó cũng đến, tôi tay xách nách mang đồ đạc lên đường xuống Thốt Nốt. Tôi còn nhớ rất rõ chiều hôm ấy lên xe là 17 giờ nhưng mãi tới 20 giờ tối mới đến chỗ ở. Đêm ấy lại là một đêm khó ngủ vì lo lắng không biết ngày mai mọi việc có suôn sẻ hay không, người dân ở đây như thế nào, địa phương ở đây làm việc ra sao... tất cả cứ quẩn quanh trong đầu mà tôi ngủ quên lúc nào không hay chắc hôm nay do ngồi xe một đoạn đường dài nên cũng mệt rồi.

image002.jpg

Đoàn xe chở sinh viên CTUMP thực hiện chiến dịch CẦN THƠ XANH

 

Sáng hôm sau vì là ngày đầu tiên nên tôi phải dậy sớm qua địa điểm lấy mẫu sớm để “set up” mọi thứ. Địa điểm lấy mẫu của đội tôi là tại một trường tiểu học, mọi thứ đều quá nhỏ bé so với những thân hình to lớn này, nhưng chúng tôi cũng phải nhanh chóng thích nghi với điều kiện mới để hoàn thành công việc. Khi mới bước vào cổng trường tôi hơi bất ngờ, chưa được 7 giờ sáng chúng tôi đã đến nơi vậy mà người dân còn đến sớm hơn và ngồi đợi. Bắt buộc đội tôi phải chuẩn bị mọi thứ phải nhanh và gọn, hơi áp lực thời gian nhưng mà mỗi thành viên trong đội phối hợp rất tốt. Ngày đầu khá suôn sẻ, lấy được hai trăm mấy người dân làm cả sáng và chiều tới 16h30 thì xong, tất cả đều âm, thở phào nhẹ nhõm vì Thốt Nốt hôm nay bình an!

 

Kể về đồng đội tôi một xíu nhá! Đội tôi gồm bốn người: một anh y đa khoa lớn hơn tôi một tuổi, mốt bé điều dưỡng và mốt bé y đa khoa thành đồng đội bất đắc dĩ dưới tôi một khóa. Gọi là bất đắc dĩ bởi vì đội tôi thiếu một người và thằng bé được xếp vào sau chứ không có tên trong danh sách trước đó. Anh Ngọc lớn nhất đội tôi là người hay chỉ dẫn tôi những lúc mà tôi thấy khó khăn nhất, bé Hân rất nhanh nhẹn và thông minh, là người thân với mình nhất từ lúc có tên trong danh sách tới lúc kết thúc chiến dịch, luôn là người chia sẻ tâm sự mỗi khi bị áp lực, còn thằng bé Ngọc là người hay phụ mình dọn dẹp sau cùng, hay giành khiêng những đồ nặng với tôi, tuy là con trai nhưng rất chu đáo và nhiệt tình. Vì vậy dù mỗi ngày công việc lấy mẫu có áp lực thì đồng đội luôn ở bên cạnh tôi cùng chia sẻ với tôi. Cảm thấy thật may mắn và hạnh phúc khi chúng ta từ những con người xa lạ chưa từng gặp, chưa từng quen biết nhau nhưng chỉ vài ngày ngắn ngủi chúng ta lại quan tâm và chia sẻ với nhau như người trong gia đình.

image004.jpg

Ngày đầu tiên lấy mẫu của đội 2 phường Trung Nhứt, quận Thốt Nốt

 

Ở phường Trung Nhứt, chúng tôi được xếp ở chung cơ quan với các anh dân quân làm nhiệm vụ trực chốt, những ngày đầu còn e ngại vì trong đấy toàn là mấy anh nam. Nhưng dần dần mới biết các anh vừa nấu ăn ngon, vừa hiền mà lại tốt bụng nữa. Các anh cũng như chúng tôi không được về nhà phải ở tập trung sau khi làm nhiệm vụ trực chốt. Mấy anh không nói nhưng chắc chắn rằng các anh đang rất nhớ nhà và mong được về nhà với gia đình mình. Hôm ấy là rằm tháng bảy âm lịch thất tịch, chúng tôi chỉ buộc miệng nói cho vui là thèm chè đậu đỏ. Hôm sau, sau khi lấy mẫu về, chúng tôi được mấy anh đãi nguyên nồi chè đậu đỏ nước cốt dừa rất ngon, làm mọi người trong đội ai cũng thấy ngạc nhiên và cảm động ghê!

Sau gần nửa tháng gắn bó cùng các anh dân quân, Trung Nhứt đã ổn chúng tôi lại được điều động đi hỗ trợ nơi khác, hôm ấy các anh chở chúng tôi ra quận để nhận chỗ ở mới mà lòng ai cũng bịn rịn. Đến tận bây giờ các anh vẫn còn hỏi thăm chúng tôi về việc học tập và hứa hẹn một ngày không xa Cần Thơ sẽ xanh không còn những con virus đáng ghét xấu xa này nữa thì chúng tôi sẽ trở lại Trung Nhứt một lần nữa để thăm các anh.

Sau những chuyến đi, sau những lần tri nghiệm chúng ta lại trưởng thành hơn chín chắn hơn mạnh mẽ hơn, dám đối mặt với khó khăn, biết suy nghĩ cho người khác nhiều hơn một chút và  đâu đó cuộc đời này còn hơn rất nhiều lần ta nghĩ.




Nguyễn Thị Kim Tiến - Lớp Điều Dưỡng khóa 44