Tôi trên những nẻo đường Cần Thơ
Lượt xem: 407
Covid bùng lên trên khắp mọi miền tổ quốc, mang theo bao đau thương và mất mát đến với tất cả mọi người trên thế giới. Việt Nam - đất nước tôi cũng phải căng mình từng ngày để chiến đấu với bệnh dịch, biết bao người con áo trắng xung phong ra tiền tuyến, biết bao các tình nguyện viên chia tay gia đình để góp chút sức lực cho quê hương mình.
Là
một sinh viên y, tôi rời xa gia đình để đến Cần Thơ học tập đến nay đã hơn 3
năm, Cần Thơ trong tôi tự bao giờ đã trở thành quê nhà, nơi chứng kiến tôi lớn
từ một đứa con nít để trưởng thành, nơi bạn bè đèn sách có nhau trong những mùa
thi tới, và trên hết, tự bao giờ tôi yêu tha thiết những con đường, những con hẻm
quanh co của thành phố này. Tôi yêu Cần Thơ những ngày sầm uất tấp nập xe cộ,
yêu những quán xá ven đường, yêu những cái nhìn khi ánh đèn đầy màu sắc của những
tòa nhà chọc trời rơi trên vỉa hè khi đêm xuống. Vậy mà giờ đây, những con đường
tôi yêu chợt vắng lặng lạ thường, thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc xe vội vã lao
qua, hàng quán thì đồng loạt đóng cửa, những nẻo đường Cần Thơ nay đã ngủ quên…
vì dịch COVID19. Không, để cứu lấy thành phố tôi yêu, khi đã được tiêm vắc xin,
tôi lập tức lên đường làm nhiệm vụ. Với tư cách một nhân viên y tế, bằng sức lực
nhỏ nhoi của mình, tôi xin đóng góp tuổi trẻ của tôi, để hi vọng sự lại trở về
trên những con đường Cần Thơ tôi yêu sống lại lần nữa… Ngay lúc tôi hừng hực ý
chí cống hiến, trường Đại học Y Dược Cần Thơ đang tuyển nhân lực cho chuyến ra
quân Cần Thơ Xanh 2 ngày 9/9, chứng kiến biết bao chuyến ra quân hỗ trợ Cần Thơ
và tỉnh bạn của giảng viên và sinh viên của trường, tôi càng quyết tâm hơn muốn
tham gia cùng các bạn chiến đấu vì quê hương tổ quốc. Thế là tôi hăm hở vác ba
lô lên đường, chính thức đi tình nguyện.
Thật
may mắn, tôi thực hiện nhiệm vụ ngay tại trung tâm Cần Thơ. Ngày đầu tôi nhận
nhiệm vụ là một ngày mưa như xối nước, mưa to và lạnh đến nỗi làm tôi quên đi
cái sự lo lắng, bỡ ngỡ của lần đầu ra trận. Tôi nhìn con đường trong làn mưa trắng
xóa, vẫn là con đường cũ, nhưng bên cạnh tôi không phải là chiếc xe máy như thường
lệ, mà là chiếc xe tiêm được trưng dụng để đựng vật tư y tế phục vụ cho công
tác lấy mẫu. Ở cạnh tôi không phải là thằng bạn chí cốt hay cùng nhau la cà khắp
các nẻo đường nữa, mà là bạn leader - người đồng đội, người hướng dẫn, người bạn
sẽ cùng tôi mon men đi hết các nẻo đường phường Xuân Khánh để thực hiện nhiệm vụ
trong chuyến ra quân Cần Thơ xanh 2. Trên người tôi chẳng phải là chiếc áo mưa
tôi mặc mỗi lần trời trút nước, mà là tấm áo PPE - biểu trưng cho sứ mệnh, cho
màu áo trắng y tế đang ngày ngày cần mẫn phụng sự quốc gia.
Đội 12 và đội 13 phường Xuân Khánh
Rồi
mưa cũng dứt, chúng tôi hăm hở lên đường làm công tác lấy mẫu lưu động. Tôi đẩy
chiếc xe đựng vật dụng con con đi đến từng nhà, rong ruổi trong các con hẻm nhỏ
dưới sự dẫn đường của một chị bên phường đi cùng hỗ trợ. Dù là phụ nữ, nhưng chị
rất là năng nổ, nhiệt huyết, không ngại gian nan, chị coi chúng tôi như em chị,
quan tâm chúng tôi từng miếng ăn thức uống. Chị xông xáo gõ cửa mời người dân,
thậm chí giúp chúng tôi chuẩn bị vật tư để kịp tiến độ, mỗi lần đến đón chúng
tôi làm nhiệm vụ đều đến rất đúng giờ. Mặc dù lúc đầu vì không quen, nên tôi lấy
mẫu khá tốn thời gian, bạn leader vẫn tận tình chỉ bảo, không hề càm ràm hay
trách mắng làm tôi thấy biết ơn vô cùng. Bạn ấy hướng dẫn tôi từng việc nhỏ nhất,
nhẹ nhàng góp ý mỗi khi tôi làm sai điều gì đó. Lúc gặp trường hợp rất khó, tôi
không biết xoay sở thế nào, bạn ấy rất nhiệt tình giúp đỡ tôi.
Điều
tôi ấn tượng nhất trong lúc làm nhiệm vụ, chính là sự hợp tác và tấm chân tình
của người dân nơi đây. Ở nơi phố thị xa hoa, trong những trang sách tôi từng đọc,
lòng người thường xa cách nhau. Thế nhưng, điều tôi chứng kiến lại hoàn toàn
trái ngược, biết chúng tôi vất vả, người dân luôn hợp tác theo lời chúng tôi hướng
dẫn, từ cách xếp hàng từng người một để tránh mất trật tự, đến cách trong lúc họ
khai tên với chúng tôi để làm danh sách, còn cẩn thận hỏi thăm chúng tôi có mệt
không, có muốn uống nước không. Họ mang ra cho chúng tôi bánh và nước, bảo rằng
: “cô biết mấy đứa không tiện cởi áo ở đây, mang về trạm ăn nha, cô tặng đó”.
Dù là món quà nhỏ, trong lòng chúng tôi dâng lên một nỗi niềm không sao tả nỗi,
tôi lại có thêm một lí do để yêu mảnh đất Cần Thơ này. Nhìn những đứa bé chắc tầm
tuổi cấp 1, rất dũng cảm, 1 mình ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế đẩu mà chân
không chạm đất, không hề quấy khóc khi lấy mẫu, tôi thật sự rất khâm phục các
bé. Tôi hỏi bé có sợ không, nó bảo “chú làm nhẹ nhẹ cho con nha” mà làm tôi phì
cười, thật ra nó cũng sợ, nhưng nó vẫn rất ngoan ngoãn để đi lấy mẫu. Có đi mới
có thấy, đến một đứa bé còn mang trong mình ý thức cộng đồng, ai ai cũng đang cố
gắng đấu tranh, muốn mau chóng dẹp tan dịch bệnh để giúp Việt Nam mình mau
chóng khỏe mạnh, huống gì những người trưởng thành, thậm chí là sinh viên của một
trường y, thì có xá chi những ngày ra quân thế này.
Cả đội Xuân Khánh sau một buổi lấy
mẫu ở kí túc xá khu B Đại học Cần Thơ
Thấm
thoát trôi qua 9 ngày trong chiến dịch Cần Thơ Xanh 2, đọng lại trong tôi muôn
vàn nỗi niềm, chiến dịch đã kết thúc, những nẻo đường Cần Thơ nay trở nên xanh
hơn, tôi biết dịch bệnh vẫn còn vương vẫn, nhưng đâu đó tôi hi vọng với công sức
của chúng tôi bỏ ra sẽ mang Cần Thơ trở lại với những con đường tấp nập trở lại
trong một ngày sớm nhất.
Nguyễn Xuân Bình - Lớp YR 44