Tuổi 20 với hoạt động tình nguyện đầy đẹp đẽ và ý nghĩa
Lượt xem: 296
Có lẽ với mỗi một người chúng ta trong cuộc đời dù ít hay nhiều sẽ có những kỉ niệm nhớ mãi.Và có lẽ em sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đáng nhớ tuyệt vời xen lẫn cảm giác tự hào khi với tư cách là một thành viên nhỏ trong đại gia đình CTUMPERs , khoác lên mình bộ áo bảo hộ mang trên vai một tinh thần cống hiến của tuổi trẻ đóng góp một phần nhỏ sức lực của mình vào cuộc chiến của cả nước Việt Nam.
Vào những ngày đầu tháng 6 khi mà Cần
Thơ còn mang cái nắng oi ả của trưa hè, Cần Thơ lúc đó vẫn “xanh” và còn chưa có ca nhiễm như các tỉnh
khác, nhưng UBND Cần Thơ đã thực hiện bước đầu lập chốt nhằm thống kê và kiểm
soát được hành trình đi lại của mọi người đến Cần Thơ để kịp thời ngăn chặn những
trường hợp nghi ngờ và dễ dàng hơn cho công việc truy vết. Em nhận biết tầm
quan trọng trong bước đầu chống dịch, em đã không chần chừ mà đăng kí tình nguyện
nhập liệu, mỗi một ngày trôi qua như vậy công việc mỗi ngày em làm giúp cho em
nhận ra nhiều điều đáng quý, sự nghiêm túc, đồng lòng và đầy nhiệt huyết . Thầy
cô và cả những anh chị thanh niên của Thành Đoàn ngày nào cũng làm việc chuyên
nghiệp luôn lo lắng cho tụi em, luôn bảo đảm an toàn cũng như thực hiện tốt
công việc nên ít nhiều em cũng học hỏi một phần từ họ.
Mãi đến hơn 1 tháng sau thì Cần Thơ
yêu quý của chúng ta đã xuất hiện ca nhiễm cộng đồng, trường Đại Học Y Dược Cần
Thơ nổ phát súng đầu tiên đưa quân ra
giúp đỡ thành phố. Niềm tự hào của em về trường mỗi ngày một lớn hơn, em đăng
kí vào đội hình lấy mẫu cộng đồng nhưng thật không may là sức khoẻ lúc đó của
em không cho phép vì bệnh nền tái diễn . Lòng em thắt lại, em rất tiếc vì đã
không cùng mọi người cùng nhau đồng hành mặc dù quyết tâm của em vô cùng lớn.
Ngày em khỏi bệnh cũng là lúc trường
gửi link cho đăng kí tình nguyện hỗ trợ Kiên Giang. Không chần chừ, em quyết
tâm đăng kí vào link tình nguyện để được cống hiến sức mình, thực hiện trách
nhiệm mà em đã từng bỏ lỡ, em không muốn mai sau mình tiếc nuối. Em muốn ghi lại
dấu ấn đẹp đẽ trong cuộc đời mình, một tinh thần yêu nước yêu đồng bào và mong
muốn được giúp đỡ mọi người như đúng tinh thần của màu áo trắng ngành Y mình
khoác mỗi ngày.
Nói là làm em nhanh chóng nhận được
danh sách thực hiện nhiệm vụ và ra quân như dự định nhưng có một điều làm em lo
lắng đó là giấu bố để đi tình nguyện. Vì em biết chắc rằng bố sẽ không đồng ý bởi
lẽ bố lo lắng cho sức khoẻ của em. Đặt chân xuống Kiên Giang em điện thoại xin
lỗi bố em vì đã không nói với bố rằng mình đã đi tình nguyện mong bố hãy tha thứ
và tin tưởng ở con. Bố im lặng hồi lâu, rưng rưng khoé mắt bố nhoè đi sau câu
nói ấy của em nhưng rồi vẫn dặn dò em giữ gìn sức khoẻ cẩn thận mong em hoàn
thành nhiệm vụ và trở về nhà an toàn. Ngay giây phút đó em dường như cảm nhận
được sâu sắc nỗi lòng của bố to lớn đến nhường nào. Con đã hơn 9 tháng không về
nhà vì dịch lại còn cách xa bố hơn 800km nhưng mà tình yêu thương của bố dành
cho con bao la mà lúc nào cũng kề cận bên con bố ạ.
Mỗi ngày trôi qua được góp một phần sức lực của mình vào công cuộc chung em cảm thấy vô cùng tự hào và quyết tâm, tuy có vất vả có gian khổ nhưng em vẫn rất vui vì bên cạnh mình còn có những người đồng đội người bạn tuyệt vời, lúc nào cũng tạo động lực và niềm vui sau những giờ làm việc vất vả. Niềm vui mỗi ngày niềm tự hào đan xen đã là nguồn động lực và sức mạnh vượt qua tất cả giúp cả đội chúng em hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tách F0 ra khỏi cộng đồng và đưa huyện Châu Thành Kiên Giang xuống chỉ thị 15.
Lấy
mẫu cộng đồng tại Xã Thạnh Lộc - Huyện Châu Thành - Tỉnh Kiên Giang
Cuộc chiến tuy là ngắn ngủi nhưng
mà qua đó em đã học được rất nhiều đó là tinh thần đồng đội, tình yêu thương và
cách làm việc chuyên nghiệp cùng với nhận được rất nhiều sự quan tâm giúp đỡ từ
thầy cô và các anh chị. Thật tuyệt vời khi bản thân tôi có thể giúp một phần nhỏ
công sức của mình vào công cuộc to lớn của đất nước, của dân tộc. Không gì hơn tôi chỉ mong thế giới sẽ
xoá bỏ đại dịch Covid trong thời gian sớm nhất, trả lại đây những tháng ngày an
yên, bình dị, hạnh phúc, cũng như khôi phục lại kinh tế và phát triển cho đất
nước cho tất cả mọi người nói chung và cho gia đình nhỏ của tôi nói riêng.
Trần Quỳnh Minh Thư- Lớp Điều dưỡng khóa 44