Tương lai của con là công trình của mẹ
Lượt xem: 452
Thư gửi mẹ, người phụ nữ Việt Nam mạnh mẽ của con nhân ngày 20/10! Mẹ ơi, chưa bao giờ con và em xa cha mẹ lâu như vậy. Lúc trước, cách xa gần 200km nhưng hầu như tháng nào cũng tranh thủ về nhà, có mẹ, có cha và em cún Kasper, cả nhà đều mong ngóng tụi con trở về, cùng đi chợ, nấu ăn, dọn vườn và tắm cho Kasper nữa.
Khi
những ngày hè oi ả chập chững chuyển mình, cũng là lúc cơn bão dịch Covid-19 đổ
bộ trên khắp vùng miền, len lỏi vào sâu ngõ ngách của các thành phố lớn, cũng
là lúc sứ mệnh chăm sóc và bảo vệ sức khỏe cho nhân dân của cán bộ, nhân viên,
sinh viên ngành Y tế cả nước được phát huy mạnh mẽ nhất, trong đó có mẹ của
con.
Em trai tham gia
lấy mẫu xét nghiệm cộng đồng tại phường An Khánh trong chiến dịch phòng chống
Covid-19 do Trường ĐHYD Cần Thơ phát động.
Gia
đình mỗi người ở một nơi, khi cha đi công tác y tế tuyến xã, con và em ở lại Cần
Thơ học, em tình nguyện tham gia chiến dịch phòng chống Covid-19 của trường
phát động, thì một mình mẹ cũng chọn cơ quan là nhà. Mỗi lần con gọi về mẹ, dù
bất kể ngày hay đêm cũng đều thấy mẹ trong không gian quen thuộc ấy, nhiều khi
làm việc còn hơn ngày thường, đến tận khuya. Con hỏi sao mẹ không nghỉ ngơi, từ
từ hẳn làm, mẹ nói không kịp đâu con ơi, phân bổ đồ đạc chống dịch liên tục,
báo cáo phải kịp thời. Mẹ không trực tiếp đi lấy mẫu, không trực ở bệnh viện dã
chiến như các anh chị đồng nghiệp khác, mẹ làm công tác hậu cần, nhưng chưa bao
giờ mẹ cho phép bản thân buông lơi trách nhiệm. Mỗi cuộc gọi điện thoại là như
một trang nhật ký, có hôm mẹ khoe nay đồ ăn ngon lắm con, của các cô trong đoàn
thiện nguyện địa phương gửi; có hôm thì 2,3 chị trực chung cùng nấu ăn; mẹ kể mạnh
thường quân ở địa phương mình tốt lắm, hỗ trợ nhu yếu phẩm cho người dân từ
vùng dịch về không thiếu thứ gì kể cả đồ cá nhân; hôm khác thì cho hay là huyện
mình được cấp gần 40.000 liều vắc xin, chuẩn bị tuần sau là tiêm cho cộng đồng
rồi con.
Nhưng
trưa này, lần đầu tiên con nghe mẹ than mệt “mẹ nghỉ ngơi một chút nghen”, ôi
người phụ nữ kiên cường của tôi hôm nay đã chịu mệt mỏi rồi. Chiều con điện lại,
hỏi thăm đôi câu xong giả vờ nhờ mẹ ra nhận hàng dùm con, một bó hoa nhỏ thay
cho bao nhiêu nhớ thương, Mẹ ơi mẹ biết không, để đổi lấy nụ cười hạnh phúc của
mẹ con biết mình cần phải cố gắng thật nhiều thật nhiều hơn nữa.
Hoa 20/10 gửi mẹ
Dịch
bệnh xảy ra đã cuốn đi không biết bao nhiêu là nước mắt của đồng bào, khuấy động
vùng quê yên bình của con, các chiến sĩ áo trắng đã có người ngất đi sau nhiều
ngày liên tục lấy mẫu test, khóc vì nhớ con xa chồng, nhưng họ không từ bỏ,
không gục ngã, động viên nhau cố lên trong bộ đồ bảo hộ nóng nực, đầm đìa mồ
hôi.
Nữ nhân viên y tế huyện Đầm Dơi trực đêm
20/10
Dù
nhìn thấy những vất vả và trách nhiệm lớn lao khi đặt một chân vào ngành Y,
nhưng hình ảnh mẹ lao động và cống hiến cho ngành nghề cao quý này, con biết là
con không chọn sai, và con biết mẹ vẫn luôn miệt mài làm việc để lo cho chúng
con cuộc sống tốt đẹp nhất, để chúng con vững bước chân còn lại trên con đường
viết tiếp ước mơ trở thành bác sỹ của mẹ. Cảm ơn mẹ vì mẹ là hậu phương vững chắc
nhất cho cả ba cha con.
Mẹ ơi, tương lai của con chính là công
trình của mẹ!
Quách Trúc Chi - Lớp YA khóa 34