Về lại quê hương Sóc Trăng

25/10/2021

Lượt xem: 341

Cụm từ này nghe sao mà thân thuộc quá. Bởi tôi là người con Sóc Trăng và trưởng thành trên mảnh đất trù phú này. Dòng chảy của thời gian, ai rồi cũng phải đến lúc xa quê. Xa quê để lo cho tương lai, lo cho sự nghiệp, khi đã công thành danh toại thì trở về quê hương.

Người con Sóc Trăng, tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên tôi về thăm quê. Thế nhưng lần này, mọi thứ đối với tôi quen mà lạ, lạ lùng mà lại rất thân thương. Thân thuộc là mình được trở về với làng quê, trời ạ, mấy tháng dài kẹt lại ở Cần Thơ vì tuân thủ cách ly theo chỉ thị 16. Lạ lùng đó là nơi cập bến của mình không phải là mái gia đình thân thuộc mà là một trạm y tế ở một thị xã khác, cái nơi mà mình chưa từng đi tới mặc dù mang tiếng là người Sóc Trăng.

 

Cuộc đời sinh viên Y đa khoa dài nhất trong tất cả các ngành, 6 năm đèn sách, điều mà mọi người mong đợi là gì? Là một cái lễ tốt nghiệp. Buồn không, buồn lắm chứ, k41 này có ai được một lễ tốt nghiệp như hằng năm đâu. Cái ngày mà tôi được thầy Kiên hiệu trưởng trao tặng tấm bằng bác sĩ, thì đó cũng chính là lúc tôi ba lô trên lưng lên đường chống dịch phục vụ bà con ở thị xã Vĩnh Châu, tỉnh Sóc Trăng. Lúc chưa nhận bằng tốt nghiệp thì cứ trông chờ, mong mỏi; đến khi nhận được rồi, trời ơi, sao mà tấm bằng này nặng quá vậy. Tấm bằng tốt nghiệp, tức là từ nay tôi đã trở thành một người bác sĩ thật sự rồi, tôi có thể thực hiện công tác khám chữa bệnh cứu giúp cho mọi người. Thế nhưng, khoảnh khắc nhận trên tay tấm bằng đó thì cũng đồng nghĩa với việc khoác lên mình thêm một trách nhiệm, một sứ mạng mới, một lời gởi gắm đầy kỳ vọng từ quý Thầy cô.

 

image001.jpg 

Giấc mơ bác sĩ đã được toại thành

 

Chống dịch, hỗ trợ người dân tiêm vaccine. Tiêm vaccine chẳng qua chỉ là kỹ thuật tiêm bắp thông thường thôi mà. Có gì đâu mà lo mà sợ. Nhưng thật sự mà nói, đây là lần đầu tiên bản thân tôi nắm giữ vị trí leader trong nhóm, làm sao mà không lo lắng cho được. Cầu trời cho mọi việc được thuận buồm xuôi gió.

 

Sau gần 5 tiếng trên xe, điểm dừng chân đã tới, đây là nhà nghỉ Song Hỷ, rồi nghỉ ngời gì đó, rồi mai sáng chúng tôi đi đến nơi mà chúng em chưa từng biết đến, rồi tôi cùng với 3 bạn nhỏ đến trạm Y tế xã Hòa Đông, thị xã Vĩnh Châu. Đường đi thì thôi khỏi nói luôn, thật sự tôi không ngờ quê hương mình lại có một nơi mà đường xá lầy lội, dằn lên xốc xuống, cứ tưởng như mình đang đi đến một cái nơi “khỉ ho cò gáy” vậy luôn á.

 

image001.jpg 

Mọi người nhìn con đường nè, từ chỗ nghỉ ngơi đến điểm làm việc đi tầm 40 phút mới tới

 

Thế nhưng,

Vĩnh Châu biển hát dạt dào

Tình người thôn xóm ngọt ngào biết bao

 

Thật lòng mà nói, hành trình này hết sức gian lao: nào là đường xá gập ghềnh, mưa nắng thất thường, lại còn bonus thêm cái con corona đang hoành hành nữa chứ. Nhưng nhóm tụi tôi chưa từng cảm thấy thiệt thòi nha.  Ở đây, hoàn cảnh địa phương đúng là khó khăn thiệt, ngay từ đầu tôi đã nói mà: một xứ “khỉ ho cò gáy”!. Thế nhưng, nghèo tiền nghèo bạc chứ không nghèo tình nghĩa nha. Các cô chú thương mình như ruột thịt luôn, từ đồ ăn thức uống đến trang phục bảo hộ, cô chú ở trạm y tế luôn cô gắng hỗ trợ hết mức có thể cho mình. Tính ra nhóm của mình phải phúc đức lắm mới được về đây, được làm việc cùng các cô các chú. Công việc tiêm vaccine thì gồm có: tiếp nhận hồ sơ, khám sàng lọc, chỉ định tiêm ngừa. Nhóm tôi chia nhau ra mỗi người một việc, hễ công việc chỗ nào bị “ùn tắt” thì những thành viên khác cho người đến hỗ trợ. Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, trơn tru trong không khí vui vẻ. Làm thì cực vậy đó, nhưng mà vui lắm luôn. Các cô chú thương mình, sợ mình không quen cực khổ, khoảng chừng 30 – 45 phút là chạy qua hỏi: “Tới đây rồi tụi con, tiêm được bao nhiêu lọ rồi!”. Không phải chỉ ngày đầu tiên thôi nha, mà ngày nào cũng vậy luôn, liên tiếp suốt 6 ngày công tác luôn. Tới giờ nghỉ trưa 10 giờ 30 phút, “được rồi các em ơi, nghỉ đi, nghỉ đi, đừng mở thêm lọ vaccine mới nữa, dưỡng sức chiều làm tiếp!”. Tội nghiệp, các cô chú cứ sợ mình cực khổ. Mà có cực có khổ gì đâu. Cực là cực cho mấy chú điều phối phải chạy tới lui ngoài nắng, khổ là cho người dân lặn lội đường xá, thời tiết nắng mưa để đi tiêm ngừa. Bởi vậy, lúc nào nhóm tôi cũng muốn làm tiếp làm nữa, làm càng nhiều càng tốt. Không hề xạo đâu nhe, vừa làm vừa chơi vậy thôi chứ số lượng vaccine nhóm tôi tiêm lúc nào cũng dẫn đầu các điểm khác đó. 

image001.jpg 

Làm việc là phải vui tươi!

 

Chuyện gì tới cũng tới thôi, phút chia tay với mọi người cuối cùng cũng đến, vẫn biết cuộc vui nào cũng phải tàn nhưng mà sao tôi cứ buồn và lưu luyến quá. Ước gì chiến dịch kéo dài thêm vài ngày nữa để chúng tôi lưu giữ thêm cho nhau nhiều hồi ức đẹp. Biết rằng mỗi người có một cảm nhận riêng, có thể trời sanh tôi có một đôi mắt lạc quan nên nhìn đâu cũng thấy điều tốt đẹp. Dù sao đi nữa, đây không những là kỷ niệm đẹp nhất, ý nghĩa nhất trong thời thanh xuân mà còn là một điểm khởi đầu đầy tương lai cho cuộc đời y nghiệp mà tôi đang theo đuổi. Khép lại hành trình này với nhiều luyến lưu, cầu mong vùng đất tôi yêu sớm ngày thanh bình, thắng giặc Covid. 

image001.jpg 

Tạm biệt tất cả mọi người, mình sẽ nhớ mọi người nhiều lắm!




Trương Anh Thư – YE khoá 41